Sau Khi Cha Chết, Ta Và Mẹ Ôm Tiền Phất Nhanh

Chương 9



Mẹ ta cao cao tại thượng, cảm giác lấy quyền ép người thực sự quá tuyệt:

"Ngươi còn gì để nói, dám náo loạn trước cửa phủ. Người đâu, đánh. Đánh cho ngoan rồi chúng ta hãy nói chuyện tiếp."

Ngoại thất nữ lại bị đánh đến mức khóc lóc thảm thiết, Triệu Nam hung hăng định xông lên liều mạng với mẹ ta, kết quả bị một gậy đánh gãy chân.

"Con ơi, nó là nhi tử duy nhất của Triệu Tướng quân, các người làm vậy không sợ hắn ta quay về trong mơ tìm các người sao?"

Mẹ ta cười, ta cũng cười.

Người sống còn không sợ, sợ gì người chết.

Nhưng ta vẫn kéo tay mẹ ta và nói: "Thôi mẹ, cho họ một con đường sống đi."

Mẹ ta miễn cưỡng gật đầu, nói: "Nếu như vậy, nữ nhi đã nói vậy rồi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Tướng quân có một thuộc hạ họ Mã, tính cách thật thà. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ gả cho hắn ta làm tiểu thiếp thứ ba."

"Ta. . . Ta là thê tử của Tướng quân, làm sao có thể đi làm thiếp cho người khác?"

Ngoại thất nữ vừa nói xong, mẹ ta ném một cái chén vào mặt nàng ta:

"Ngươi là thê tử của Tướng quân, vậy ta là gì? Đây là con đường sống duy nhất, nếu không thì ngươi hãy ra đường ăn xin. Ta hiện là Cáo mệnh phu nhân, ngươi nghĩ mình chỉ là một thường dân, làm ồn ào lên là sẽ có người làm chứng cho ngươi sao? Người chết, mãi mãi không thể hơn được người sống."

Mẹ ta và ta đã diễn trọn vở kịch tình cảm sâu đậm trước mặt Hoàng đế, tiền bạc địa vị đều có cả.

Những ngày này, những vị phu nhân chính thức được gọi là chăm sóc cô nhi quả phụ cũng đều kết giao với chúng ta.

Ngoại thất nữ này và nhi tử nàng ta dù có náo loạn đến trời, cũng không ai quan tâm nữa.

14

"Vậy ta, làm sao có thể mang theo nhi tử ta gả cho người khác được, dù sao nó cũng là huyết nhục của Tướng quân."

Nàng ta chỉ còn cách này, hy vọng mẹ ta có thể thương xót đây là huyết mạch duy nhất của Tướng quân, tha cho họ một con đường sống.

Dù chỉ là phát cho một ít tiền cũng không sao.

Bởi vì, chỉ cần cho một lần, về sau họ vẫn có cơ hội đến đòi tiền bạc.

Chỉ đợi một ngày, nhi tử nàng ta lớn lên, có thể đi tìm cựu bộ của Triệu Hổ trong quân đội, chắc chắn sẽ được che chở.

Những gì nàng ta có thể nghĩ đến, ta đã sớm biết rõ.

Với tính cách ở kiếp trước của nàng ta, không thể nào là người để người khác nắm thóp, hơn nữa còn rất hay trả thù.

"Triệu Nam đúng là nhi tử của Tướng quân, ta đương nhiên sẽ giữ nó lại trong phủ chăm sóc, cũng không cần ngươi gây rối nữa."

Ý của mẹ ta rất rõ ràng, là muốn nàng ta nghĩ rằng mẹ ta sợ nàng ta gây rối nên mới làm như vậy.

Triệu Nam đã đau đến ngất đi, mẹ ta lại gọi người đến chữa trị cho nó, điều này mới làm cho ngoại thất nữ an tâm.

Một nữ nhân trong thời đại này muốn sinh tồn tự nhiên phải dựa vào nam nhân, huống chi là một nữ nhân kiều mỵ như nàng ta.

Vì vậy, mẹ ta gả nàng ta đi, đội cho cha ta đã c.h.ế.t chiếc mũ xanh đầu tiên.

Hắn ta không phải thích sao! Không phải yêu sao!

Gả nữ nhân này cho thuộc hạ của hắn ta làm thiếp, không biết dưới chín suối hắn ta đang có tâm trạng thế nào.

Đêm đó, chúng ta đã nói tin tức này trước bài vị của cha ta.

Có lẽ dưới đất có linh, bài vị của hắn ta đổ, ta và mẹ ta cười.

Sau khi dựng lại, chúng ta đã giao nhi tử hắn ta cho một vị võ tướng rất nổi tiếng quản giáo.

Vị võ tướng này nổi tiếng là nghiêm khắc.

Triệu Nam luôn được cha ta yêu thích, là một công tử bột, làm sao chịu được sự huấn luyện như vậy.

Thêm vào đó là có một người bạn luôn than phiền bên tai, còn mê hoặc nó bỏ trốn khỏi Tướng quân phủ.

Vì vậy, chưa đầy nửa năm sau khi vào phủ, nó đã cùng người bạn đó trốn khỏi Tướng quân phủ.

Ta nghe người bạn đó nói họ sẽ đến Vân Châu, nơi đó có nhiều cựu bộ của cha ta, nó đến đó tìm nơi nương tựa.

Ta bật cười: "Vậy ngươi cứ theo đi, thật là ngu ngốc, ta sẽ để nó bình an vô sự đến được Vân Châu sao?"

"Vậy thuộc hạ có thể làm gì?"

"Các ngươi không phải đã trộm một số tiền của vị Tướng quân kia sao, cứ ăn chơi đi, tốt nhất là tiêu hết rồi nợ một thân. À, phải rồi, nghe nói cờ b.ạ.c có thể khiến người ta sống trong mơ c.h.ế.t trong mộng, thử xem."

"Vâng."

15

Triệu Nam trộm tiền bỏ trốn, vị Tướng quân đến phủ xin tội với mẹ ta.

Mẹ ta thở dài: "Tuy là thứ tử, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Tướng quân để lại. Dù phẩm tính của nó có xấu đến đâu, cũng phải tìm người về trước đã. Ngài đã dụng tâm giáo dục nó, có gì sai đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vị Tướng quân đó lệ tuôn như mưa, trước tiên khen ngợi mẹ ta nhân nghĩa, rồi lập tức dẫn người đi tìm tiểu công tử đó.

Đáng tiếc, có ta là nội gián, làm sao có thể tìm được.

Còn về ngoại thất nữ kia, xử lý càng thuận tiện hơn.

Nàng ta gả cho vị Mã Tướng quân kia thực ra là một người có tính bạo ngược, bình thường thì không khác gì người bình thường, nhưng một khi say rượu thì thích đánh nữ nhân.

Ngoại thất nữ bị đánh, vội vàng đến chỗ mẹ ta nói vài câu, mẹ ta lập tức gọi vị Mã Tướng quân đến nói chuyện, tiện thể đề cập, nếu thiếp thị này không thích sống với hắn ta nữa, chi bằng bán đi.

Chỉ là dù sao cũng là ngoại thất của Triệu Hổ, đừng làm quá đáng là được.

Vị Mã Tướng quân đó về nhà lập tức bán ngoại thất nữ cho một vị phó tướng làm thiếp.

Đêm đó, ta và mẹ ta đặt chiếc mũ xanh thứ hai trước bài vị của cha ta.

Lại qua một năm nữa, trước mặt cha ta đã bày năm chiếc mũ xanh.

Còn nương tử tâm can ruột phèo của cha ta cũng vì bị chính thất phu nhân chèn ép, bị người ta xô xuống giếng mất mạng.

Dưới chín suối, không biết cha ta, người rất giữ thể diện ấy, là thương xót nàng ta, hay là trực tiếp tiêu diệt nàng ta?

Còn về đứa nhi tử bảo bối của hắn ta, giờ đã nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất.

Đã đến lúc thu lưới rồi.

Ta ngồi xe ngựa đến ngoại tỉnh, tận mắt nhìn những kẻ đòi nợ cờ b.ạ.c vây nó trong miếu đổ nát.

Nó nhìn thấy ta: "Tỷ tỷ cứu mạng, tỷ tỷ cứu ta."

Kiếp trước, ta cũng cầu xin nó nghĩ đến tình m.á.u mủ tha cho ta, dù chỉ là để ta được c.h.ế.t sạch sẽ cũng không được.

Kiếp này, làm sao có thể tha cho nó?

Ta bảo người mang đến một cái ghế rồi ngồi xuống đó: "Tiền bạc của nó ta sẽ trả thay."

Nghe điều này, Triệu Nam lộ vẻ mừng rỡ trên mặt.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng ta lại cười: "Trước đây các ngươi định xử lý nó thế nào thì làm y như vậy, đừng bỏ sót bất cứ điều gì, ta càng vui thì các ngươi càng được nhiều tiền."

Triệu Nam tuyệt vọng, nó bắt đầu mắng ta.

"Cắt lưỡi trước."

Ta lạnh lùng nói.

Và rồi, hai canh giờ sau, Triệu Nam đứt tay đứt chân, không thể nói năng, như một con dòi bò lê trên mặt đất.

Ta cười ha hả, bảo người móc một con mắt của nó, rồi quay người rời đi.

Sau khi về nhà, ta đặt nhãn cầu trước bài vị của cha ta:

"Đây là viên đầu tiên, sang năm ta sẽ mang đến viên thứ hai, đừng nóng vội, chúng ta từ từ chơi."

Rất nhanh sau đó, mẹ ta nhận được "tin tức" về nơi ở của Triệu Nam.

Nàng ấy cho người đưa thứ tử này về nhà, chăm sóc tận tình.

Khi biết nó bị đánh thành như vậy là do cờ b.ạ.c mà bị người ta trả thù, nàng ấy cũng không có lời oán trách nào, đi khắp nơi tìm kiếm danh y chữa trị cho nó.

Mọi người đều khen ngợi mẹ ta nhân nghĩa, cựu bộ của cha ta càng thêm chăm sóc đặc biệt đối với mẹ ta và ta.

16

Hễ ai trên phố nói xấu về ta và mẹ ta, đều sẽ bị tát hai cái.

Chuyện của Triệu Nam, dù có ai nghi ngờ, cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Bây giờ thời gian của ta là buổi sáng dùng để học các môn thi thư lễ nhạc của khuê tú danh gia, buổi chiều thì dùng để đi bắt nạt Triệu Nam chỉ có thể nằm trên giường.

Ta đã rắc một lớp dị trùng phấn vào con mắt bị thương của nó, loại trùng này rất nhỏ, nhưng là loại còn sống.

"Chúng sẽ từ từ bò vào từ hốc mắt của ngươi, rồi từ từ ăn hết con mắt còn lại của ngươi, và còn ăn cả não của ngươi nữa. Ha ha, ngươi sẽ rất đau đớn, có thể sẽ đau đến vài năm."

Nó không nói được lời nào, chỉ có thể dùng con mắt còn lại trừng trừng nhìn ta.

"Nhìn cái gì mà nhìn, nếu hôm nay ngươi là người chiến thắng, ngươi cũng sẽ đối xử với ta như vậy. Bởi vì ngươi là giống của Triệu Hổ, vô tình vô nghĩa giống như ta."

Sau khi dùng hết số trùng phấn đó, ta hài lòng bước đi.

Ngày hôm sau, mọi người phát hiện ra Triệu Nam đã treo cổ tự tử trước bài vị của cha ta.

Ta và mẹ ta đều khóc lóc thảm thiết, rồi an táng nó thật trọng hậu.

Chôn bên cạnh cha ta, như vậy họ cha con có thể thân thiết ở bên nhau.

Còn về ta và mẹ ta, đương nhiên là sống cả đời phong quang rực rỡ rồi.

Hết