Sáng hôm sau, Mật Nương không ra ngoài với Đại Hoàng như thường lệ, nàng chờ Oanh Nương và Lan Nương, hai người này đang dọn dẹp phân cừu. Cừu của nàng không nhốt trong lều, nên chuyện dọn dẹp không cần nàng đụng tới.
"Xong rồi, có thể đi thôi." Lan Nương và Oanh Nương dẫn cừu đến chỗ Mật Nương đang nhổ hoa hẹ, Lan Nương thở dài ngao ngán: "Hoa hẹ nở rồi thì dai lắm, xào lên cứng nhai lạo xạo, nhai nát thì dính răng, ta thấy có người đang học dân chăn nuôi phía đông đào đất làm vườn rau, lúc nào đó chúng ta cũng mượn cuốc làm một mảnh đi. Rau dại trên thảo nguyên chỉ có mấy loại kia, ăn từ lúc non đến lúc già, ta ăn muốn ói rồi."
"Vẫn còn tốt hơn lúc chạy nạn nhiều, khi chưa ra khỏi núi, ngươi còn đ.á.n.h nhau vì một đũa rau đấy thôi.” Oanh Nương không nhịn được kể xấu Lan Nương, Lan Nương chỉ dám luyên thuyên trước mặt Mật Nương, trên đường nàng ta cũng đã làm bao nhiêu chuyện bết bát.
Nghe vậy, Mật Nương ngước mắt nhìn nàng ta một cái, cắm hoa hẹ vào lông ch.ó của Đại Hoàng, rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, đưa các ngươi đi rồi ta còn phải đi làm."
Lan Nương đi phía sau, huých Oanh Nương một cái, thì thầm: "Mộc Hương không phải người tốt, ngươi đừng học nàng ta, không được yêu mến đâu." Chỉ có con nha đầu Mộc Hương c.h.ế.t tiệt mới dám cắt lời nàng ta, khiến người khác cũng không kiêng nể gì mà trêu chọc nàng ta.
Oanh Nương vỗ một cái vào tay Lan Nương, hừ một tiếng: "Nói như thể ngươi là người tốt vậy, chắc Mật Nương tỷ tỷ vẫn không biết ngươi cười tỷ ấy lúc dắt ch.ó đi đường là ngu si nhỉ? Ta nhớ ngươi còn nói muốn g.i.ế.c Đại Hoàng làm thịt cơ mà."
"Ngươi..." Lan Nương hoảng hốt quay đầu lại, thấy Mật Nương có vẻ không nghe thấy thì thở phào nhẹ nhõm: "Lúc đó ta không hiểu chuyện nói bậy nói bạ thôi, giờ ta không làm thế nữa mà, Oanh Nương ngươi tha cho ta lần này, đừng nhắc nữa nhé."
Lan Nương nhận lỗi rất nhanh, nàng ta đáng thương chớp mắt nhìn Oanh Nương.
Oanh Nương chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng ta, lại nhỏ tuổi nên không chịu nổi lời cầu xin, một lúc sau liền nhượng bộ: "Được rồi, sau này ngươi không được nói xấu Mật Nương tỷ tỷ nữa."
"Ta hứa." Lan Nương giơ hai ngón tay thề thốt, nàng ta đã phải lưu lạc đến mức cầu xin Mật Nương tìm việc cho, rảnh quá mới đi nói xấu nàng. Còn chuyện trước kia, đó là do nàng ta thấy quan áp giải ghét Mật Nương nên muốn hùa theo mấy câu để lấy lòng.
"Đi nhanh lên, lề mề nói cái gì đấy.” Thấy hai người vừa đi vừa nói chuyện, Mật Nương không nhịn được giục.
"Đến đây đến đây.” Lan Nương kéo Oanh Nương chạy bước nhỏ tới.
"Thúc, ta đưa người đến rồi.” Tới nơi, Mật Nương thấy Đại hồ tử đang đổ gì đó vào một cái thùng đựng nước, nàng khoác vai Oanh Nương nói: "Oanh Nương, đây là chủ nhà của muội, người ta có thể thuê muội làm việc là vì tốt bụng, muội tuyệt đối không được lười biếng dùng mánh khóe đấy."
"Chào đại thúc chủ nhà." Oanh Nương cũng hiểu chuyện, cởi giày xắn quần lội xuống nước: "Thúc đừng thấy ta còn nhỏ, ta rất nghe lời và làm việc chăm chỉ, việc gì thúc giao ta cũng sẽ làm đàng hoàng, nếu làm không tốt, mặc cho thúc đ.á.n.h mắng."
"Tiểu nha đầu cái miệng lanh lợi thật, được, ngươi làm việc ở chỗ ta đi. Ta không đ.á.n.h mắng trẻ con, ngươi cũng đừng sợ." Đại Hồ tử quay sang Mật Nương: "Hôm qua hơi vội, một vài chuyện chưa nói rõ, muội muội của ngươi còn nhỏ, ta không thể trả công cho con bé bằng người lớn được..."
"Không sao, không sao, tiền công cứ tùy thúc trả.” Oanh Nương vội vàng bày tỏ, đến Mạc Bắc gần một tháng rồi, nàng ta không có một đồng nào, may mắn có người chịu thuê nàng ta, dù một ngày ba, năm văn thì nàng ta cũng làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trả một nửa đi, một ngày mười văn, bao hai bữa ăn.” Đại Hồ tử không đành lòng bớt xén, còn nói thêm: "Sau này nếu ngươi làm tốt, ta sẽ thêm tiền."
"Vâng." Oanh Nương vội vàng đồng ý, không đợi Mật Nương nói gì.
"Thúc, ở chỗ thúc còn thiếu người không? Thúc thấy ta làm được không? Oanh Nương nhỏ tuổi sức yếu, việc nàng ta không làm được ta có thể làm." Lan Nương thấy hai người nói vài câu đã xong việc thì vội vàng lên tiếng, còn nháy mắt với Mật Nương bảo nàng nói giúp vài câu.
"Đây là..."
Không đợi Mật Nương giới thiệu, Đại Hồ tử nhíu mày: "Ta gặp ngươi rồi, hôm qua không phải ngươi đang dọn dẹp chuồng cừu ở nhà lão Ngao Dát sao, ngươi không làm ở nhà ông ta nữa à?"
Lan Nương sững sờ, không ngờ lại có chuyện này, nàng ta khẩn trương cào móng tay, phản ứng cực nhanh tìm một lý do: "Chuồng cừu của nhà đại gia ba người dọn là sạch rồi, bắt ông lão ấy tốn thêm tiền công cho một người nữa cũng không hay, nên ta muốn ra ngoài tìm việc khác."
"Tiền công giặt lông cừu không cao bằng dọn chuồng cừu đâu, ngươi nghĩ lại đi." Đại Hồ tử không nói có tin lời nàng ta hay không, chỉ là sắc mặt có chút không tốt.
"Thúc, vậy hai người cứ nói chuyện, đến giờ ta phải đi làm rồi." Đại Hồ tử rõ ràng thân thiết với lão Ngao Dát, những người làm mà lão thuê đều biết mặt, lý do thoái thác này của Lan Nương chỉ lừa được nhất thời, sau này thế nào Mật Nương không muốn dính vào. Trải qua chuyện hôm nay, nàng cũng nhận ra Lan Nương không phải người đơn thuần lương thiện.
Trong lòng Mật Nương cũng có chút khó chịu., Lan Nương, một đại cô nương mười ba mười bốn tuổi, tìm việc dễ hơn Oanh Nương nhiều, cần gì phải dẫm Oanh Nương một chân? Oanh Nương sức yếu nhưng chủ nhà không để tâm, vậy mà nàng ta còn trắng trợn chỉ ra.
Mỗi bước mỗi xa
"Được, không làm mất thời gian của ngươi, ngươi có việc thì đi trước đi.” Đại Hồ tử gật đầu, đợi Mật Nương đi xa, ông ta mới nói với Lan Nương: "Ngươi tuổi cũng không lớn, sức lực chắc cũng không hơn Oanh Nương là bao, hơn nữa ở đây của ta cũng không có việc nặng nhọc gì cho ngươi làm, nếu muốn ở lại ta chỉ trả mười lăm văn tiền công."
Dọn chuồng cừu ba mươi lăm văn nhưng không bao ăn, Lan Nương nghĩ đến thịt cừu Mật Nương mang về tối qua là do Đại Hồ tử cho, nhà ông ta chắc không thiếu thịt.
"Được, chủ nhà nói cho hai tỷ muội bọn ta biết phải làm những việc gì đi.” Lan Nương mặc kệ mấy con cừu đi lang thang gặm cỏ, học Oanh Nương cởi giày lội qua sông.
Mật Nương đưa Đại Hoàng đến nhà Ba Hổ, vừa hay gặp Triều Lỗ đang đ.á.n.h xe bò ra ngoài, nàng ngồi lên xe hỏi: "Triều Lỗ đại thúc, thúc có mang mẫu giày của thẩm tử tới không?" Nàng vẫn còn nhớ chuyện này.
"Ôi, ta quên mất. Nhưng cũng không vội, đợi ngươi rảnh làm cũng không muộn." Triều Lỗ vô tình liếc qua, thấy một vệt trắng xanh trong bụi cây ven sông, ông ta ‘hề’ một tiếng: "Nha đầu, tối qua ngươi còn nhắc đến chuyện nuôi gà, này, gà rừng trời sinh đất dưỡng ở chỗ bọn ta đến tặng trứng rồi này."
"Không ít đâu, có bốn quả đấy.” Triều Lỗ thò người vào bụi cỏ ven sông lục lọi: "Xem ra đây là một ổ gà rừng, trước đây cũng đi qua nhiều lần, sao không để ý nhỉ."
"Vậy giữ lại một quả đi, gà mái không biết đếm, nó quay lại thấy trong ổ có trứng sẽ tiếp tục đẻ ở đây."