Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 23



 

Mật Nương giúp Triều Lỗ dỡ hết đồ trên xe bò xuống rồi dắt Đại Hoàng đi, vừa định qua sông thì bị Triều Lỗ gọi lại.

"Mật Nương, đợi một chút, ta lấy cho ngươi một thứ.” Triều Lỗ nói xong, một lát sau ông ta cầm một cái bình dài bằng nửa cánh tay đi ra. "Đây là sữa cừu vắt hôm nay, ngươi mang về đun sôi rồi uống đi.”

"Không được, Triều Lỗ đại thúc, ta không thể nhận, thúc mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà uống đi.” Mật Nương xua tay liên tục, "Ta mặt dày để Đại Hoàng ăn ở nhà của chủ đã là chiếm lợi rồi, những thứ khác ta thật sự không thể nhận thêm nữa.”

Triều Lỗ chính là nhìn trúng tính cách biết chừng biết mực của nàng nên mới quyết định đưa cho nàng, ai tinh ý cũng có thể thấy chủ nhà đối với nàng khác biệt, nhưng người ta vẫn luôn chăm chỉ làm việc, cũng chịu khó chịu khổ, bất luận là bị cừu đá hay bị kéo chọc vào tay, nàng cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối.

"Đã cho ngươi rồi thì cứ yên tâm cầm lấy, ngươi gầy gò như vậy cũng nên bồi bổ cho tốt, tuổi còn trẻ chỉ nghĩ mệt đến mấy ngủ một giấc là khỏe lại, nhưng đợi đến lúc có tuổi rồi, những tổn thương lúc này sẽ hiện ra hết.” Triều Lỗ đưa bình sữa cho nàng, nói: "Gia súc của chủ nhà nuôi nhiều, sữa vắt mỗi ngày một mình hắn cũng không uống hết, phần còn lại vẫn luôn được những người làm như bọn ta mang về. Ngươi cứ cầm đi, hắn biết cũng sẽ không nói gì đâu.”

Mật Nương do dự một chút, dưới cái nhìn chăm chú của Đại Hoàng, nàng đành nhận lấy, "Đa tạ Triều Lỗ đại thúc, ta sẽ làm cho thẩm tử nhà thúc một đôi giày vậy, công việc kim chỉ của ta cũng không tồi.”

Theo lý mà nói nàng nên cảm ơn Ba Hổ, nhưng với dáng vẻ lúc nãy của hắn, hắn né nàng còn không kịp ấy chứ.

"Vậy cũng được, hôm nào ta mang mẫu giày cho ngươi.” Triều Lỗ biết nàng nhận được lòng tốt của người khác thì nhất định phải báo đáp lại, "Không nói nữa, ta dọn dẹp rồi cũng phải về đây, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi, ta thấy ngươi mệt không ít đâu.”

"Còn đỡ, cũng đã quen rồi.” Mật Nương một tay xách bình sữa, một tay dắt chó, bước chân nhẹ nhàng đi trên bãi cỏ ven sông trở về. Đi đến nửa đường, nàng thấy bờ sông đối diện có ba cái mương dài được đào ra, trong mương có lông cừu nổi lềnh bềnh, bên cạnh mương có bốn người đang ngồi xổm ấn lông cừu xuống nước.

"Đại thúc, lông cừu trong nhà xén xong rồi sao? Bắt đầu giặt lông cừu rồi à?” Mật Nương nhìn ba đứa trẻ, chúng nó sức yếu, xắn quần lên lội thẳng xuống nước ngâm lông cừu, điều kỳ lạ là khi chúng lội xuống, dưới đáy nước cũng không có bùn đất đục ngầu nổi lên.

"Chưa, phỏng chừng phải mất ba ngày năm ngày nữa, ta ngâm lông cừu trước vậy mà.” Đại Hồ tử bụng to, ngồi xổm một lát đã không chịu nổi, nhân lúc nói chuyện thì đứng lên đ.ấ.m lưng, hỏi: "Lông cừu nhà Ba Hổ sắp xén xong chưa?”

"Cũng phải mất ba, năm ngày nữa.” Mật Nương đặt bình sữa xuống, cởi giày xắn quần đi qua chỗ nước nông, "Thúc nghỉ ngơi đi, ta mượn đồ của thúc để luyện tập một chút, kẻo đến lúc đó chủ nhà chê ta tay chân chậm chạp mà đuổi việc ta.”

"Ngươi cái đứa nhỏ này! Làm việc cả ngày rồi không thấy mệt à.” Đại Hồ tử giật mình, ông ta thật sự không ngờ cô nương này lại nhiệt tình như vậy, nói những lời khiến ông ta không thể từ chối, cũng là một người có tâm tư lanh lợi.

"Nói không mệt thì chắc chắn là giả, nhưng trên người của ta cũng bẩn rồi, về nhà cũng phải thay đồ giặt giũ, ta giúp thúc ngâm lông cừu vào nước, lát nữa cũng không cần phải chạy thêm một chuyến.” Mật Nương đặt chân vào trong mương suýt chút nữa thì trượt ngã vào trong nước, dưới đáy không phải là bùn đất mà là trơn láng.

"Cẩn thận một chút, trong mương lót da bò nên trơn lắm.” Một tiểu cô nương thấy vậy liền kéo nàng lại.

"Hèn gì ta thấy các ngươi giẫm xuống mà không có bùn đất.” Mật Nương xắn tay áo lên, học theo ba đứa trẻ ấn hết lông cừu nổi trên mặt nước xuống cho ướt, nàng vừa làm vừa hỏi: "Ngày thường đi ngang qua đây ta chưa thấy qua các ngươi, các ngươi vẫn còn đi học sao?”

"Vâng, bọn ta cũng vừa từ Tuất Thủy trở về.”

"Ngâm nước xong thì phải giặt như thế nào? Mỗi ngày có phải lật qua lật lại không? Giặt xong còn phải phơi nữa phải không?” Mật Nương thấy Đại hồ tử đã quay về cũng không bận tâm, nàng tiếp tục hỏi tiểu cô nương rụt rè: "Đây không phải là toàn bộ lông cừu năm nay của nhà ngươi phải không?”

"Ngày mai phải giặt, giặt xong còn phải lựa, lựa xong phơi riêng ra, những thứ này vớt lên xong sẽ xả nước cũ, đổ nước mới vào rồi đổ lông cừu vào tiếp.”

Mật Nương nhận được câu trả lời mình muốn cũng không nói nữa, cúi thắt lưng, hai tay vò từng cục lông cừu ấn xuống nước, rồi lại ở dưới nước xé ra, nàng làm xong hết trước khi Đại hồ tử đi tới.

"Cô nương này tay chân nhanh nhẹn thật.” Đại Hồ tử đợi sau khi nàng lên bờ thì đưa miếng thịt cừu trong tay cho Mật Nương, "Con cừu vừa mới xẻ thịt hôm nay, ngươi cầm về ăn đi, thấy ngươi gầy gò quá, chắc còn không nặng bằng Tiểu Ni nhà ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thúc, không phải, cháu không phải vì muốn thịt của thúc....” Làm như vậy, nàng cảm thấy thật ngại ngùng khi mở lời.

"Đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ta ghét nhất là sự khách sáo của người Trung Nguyên các ngươi, khiến ta nổi hết da gà.” Đại Hồ tử trực tiếp nắm lấy cổ tay Mật Nương nhét vào tay nàng, "Không phải là thứ tốt gì cả, cầm về mà ăn.”

"Vậy thì ta mặt dày nhận lấy vậy.” Mật Nương gãi đầu, có chút ngại ngùng hỏi: "Thúc, việc giặt lông cừu này có cần thêm người không? Nhà ta còn có một muội muội bảy tuổi, cao gần bằng Tiểu Ni, đang ở cái tuổi xoay người không thấy mệt đâu....”

"Được, ngày mai ngươi dắt con bé đến đi, vừa hay ban ngày bọn Tiểu Ni đều không có ở nhà.” Đại Hồ tử sảng khoái đáp lời, tỷ tỷ tay chân nhanh nhẹn chịu khó, muội muội hẳn cũng không tệ.

Một tay xách bình sữa, một tay xách thịt, Đại Hoàng vẫy đuôi vui vẻ chạy trước chạy sau, trong lòng Mật Nương vui rạo rực, nửa canh giờ trước nàng còn lo không có trứng gà để bồi bổ cơ thể, giờ thì có cả sữa để uống luôn rồi.

Nhưng tâm trạng tốt của Mật Nương ngay một khắc bước vào lều thì giảm đi một nửa, Lan Nương giương bộ mặt cau có, vẻ u uất nhìn ai cũng thấy chướng mắt, ngồi xổm trước chum nước không ngừng múc nước chà xát tay, miệng lẩm bẩm tóc hôi, kẽ móng tay cũng hôi.

"Hôm nay là ngày gì mà may mắn thế này, vừa có thịt cừu vừa có sữa cừu, Mật Nương, ngươi phát tài rồi hả?” Phán Đệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhận lấy một miếng thịt, nhỏ giọng hỏi: "Ăn chung nha?”

Ý là tự bỏ tiền ra mua, có thể nấu riêng ăn một mình.

"Một đại thúc cho, ăn chung đi, à, còn một bình sữa cừu, là của nhà chủ nhà còn thừa, tối nấu lên uống chung.” Mật Nương vẫy tay gọi tiểu nha đầu đang nhóm lửa, "Oanh Nương, ta tìm cho muội một việc, chủ nhà là người tốt, ngày mai muội theo ta qua gặp mặt đi.”

"Làm gì vậy?” Lan Nương không rửa tay nữa, nàng ta lao tới ôm chầm lấy Mật Nương, "Mật Nương tốt bụng, ngươi cũng tìm cho ta một việc đi, ngươi không biết đâu, mùi chuồng cừu nồng nặc lắm, nước tiểu cừu lẫn với phân cừu, đặc biệt thu hút côn trùng, trên người ta bị c.ắ.n bao nhiêu là nốt đỏ.”

Nàng ta giật một lọn tóc đưa ra trước mặt Mật Nương, "Ngươi ngửi đi, ngửi đi, tóc ta đều bị ám mùi rồi.”

"Làm duyên làm dáng, đã đến nông nỗi này rồi mà còn kén cá chọn canh, đúng là cái số của nha hoàn lại mang cái suy nghĩ của tiểu thư.” Mộc Hương hừ một tiếng, nàng ta ăn nói thẳng thắn, có gì không vừa mắt thì liền giáp mặt mà công kích thẳng. "Tối nay thức ăn là ta rửa, gạo là Phán Đệ vo, đều bị ám mùi phân cừu luôn rồi, ngươi tuyệt đối đừng ăn đấy nhé.”

Mỗi bước mỗi xa

Lan Nương không thèm để ý đến nàng ta, mắt trông mong nhìn Mật Nương.

"Giặt lông cừu, lựa lông cừu, phơi lông cừu, phải xuống nước, phải cúi lưng.” Mật Nương không ngăn cản nàng ta, "Ta đã nói với người ta là chỉ dắt theo một tiểu nha đầu bảy tuổi, nếu ngươi muốn đi thì ngày mai tự đi hỏi, có được nhận hay không thì phải xem ý của chủ nhà.”

"Được, ngày mai ta đi cùng ngươi.” Lan Nương vui mừng đến nỗi cười toe toét, vỗ vào đầu Oanh Nương một cái, "Sau này hai chúng ta sẽ có bạn đồng hành rồi.”

Oanh Nương bĩu môi liếc nàng ta một cái, rồi đi đến bên kia của Mật Nương, nói: "Đa tạ Mật Nương tỷ tỷ đã nghĩ đến ta, sau này có việc gì cần đến ta thì tỷ cứ việc mở lời, tỷ bảo ta làm gì thì ta sẽ làm nấy.”

"Không có gì để muội làm đâu, tuổi còn nhỏ đừng nghĩ ngợi nhiều quá.” Nàng cũng chỉ là trong khả năng của bản thân mà kéo con bé một tay mà thôi.

Một miếng thịt cừu có hai, ba cân, sau khi nấu chín thì ăn thịt trước, canh cừu để trong nồi đất nấu với rau xanh, tại đây trong đêm gió lùa mát mẻ này, sáu người ăn đến mồ hôi nhễ nhại, sau khi chia nhau uống sữa cừu lại càng no đến không đứng thẳng lên nổi.

Lúc Mật Nương đi vòng quanh căn lều để tiêu cơm, Ba Hổ đang nằm ngửa trên lưng bò ở nơi hoang dã đói bụng thất thần, cả ngày hôm nay hắn chỉ ăn một bữa sáng, buổi trưa tức giận đến gần như phát điên, nào có tâm trạng ăn cơm.

Nam nhân lật mình nhảy xuống khỏi lưng bò, đi đến đàn cừu định xách một con cừu con ra lột da nướng, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dồn dập của con cừu con thì sắc mặt hắn tối sầm lại.

Ba Hổ đốt đuốc lên, đứng trong đống cừu tìm kiếm con cừu con có hơi thở bất thường, đầu con cừu có màu xanh lục, là cừu của Mật Nương, con nhỏ nhất trong bốn con cừu đang bị tiêu chảy.

Mông con cừu vẫn còn sạch sẽ, xem ra là vừa mới phát bệnh tối nay.