Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 4



Mấy người bọn họ vừa định đi tìm người địa phương mượn liềm để xén cỏ, ra cửa liền thấy một nhóm người đang lùa xe bò đến, trên xe chất đầy những tấm nỉ bằng lông cừu giống hệt tấm nỉ buộc trên lều.

"Nghe nói các ngươi không mang theo cả chăn đắp lẫn đệm lót, những thứ này là Hộ huyện thừa tập hợp mọi người tạm thời gom góp lại, tuy có chút cũ nhưng vẫn dùng được, các ngươi hãy chia nhau ra đi." Nha dịch đi phía trước nói.

"Cảm ơn quan gia, cảm ơn quan gia, chúng ta đã gặp được người tốt." Triệu a nãi cúi đầu hành lễ cảm ơn, những người khác nghe thấy động tĩnh cũng xúm lại nói lời cảm ơn.

"Không có gì đâu, các ngươi cũng là người cơ khổ, gặp chuyện khó khăn thì mọi người có thể giúp đỡ một tay thì giúp đỡ thôi, cũng không tốn công." Đột nhiên được nhiều người cảm ơn như vậy, tiểu nha dịch trẻ tuổi có chút ngượng ngùng vẫy tay, thấy mấy tiểu nha đầu vất vả khiêng đồ, liền đi tới xua mấy nàng ta ra, bế một bó lông cừu đi vào lều nỉ.

Mật Nương chú ý thấy có một nam nhân thỉnh thoảng lại đánh giá Đại Hoàng, nàng quay lưng lại nên không nhìn rõ dung mạo, nhưng khi nam nhân ra tay khiêng tấm nỉ lông cừu, nàng nhận ra đó là nam nhân đã nắm gáy con chó, hình như tên là Ba Hổ.

"Nó gầy quá, cần ăn nhiều thịt vào." Ba Hổ đi ngang qua Mật Nương thì đột nhiên lên tiếng, điều này khiến nam nhân đi cùng hắn ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.

"Ừ." Mật Nương lạnh nhạt đáp lại, cho dù là thức ăn bình thường nàng còn không có khả năng cho Đại Hoàng ăn no, lấy đâu ra thịt mà cho nó ăn? Trừ khi là xén thịt trên người nàng.

Ba Hổ liếc nhìn nàng một cái, môi khẽ mấp máy, rồi lách người đi vào trong lều.

Mỗi bước mỗi xa

"Ê, Ba Hổ ngươi để ý cô nương kia rồi hả?" Trên đường về, Ô Nhật lớn tiếng kể lể với người bên cạnh: "Ba Hổ vậy mà lại chủ động bắt chuyện với tiểu cô nương người ta, trước đây ngươi đã gặp nàng ta rồi à? Hèn chi ngươi thấy bọn ta đưa đồ cũng muốn đi theo, đến cả cừu cũng không thèm trông nữa."

"Thật sao? Cô nương nào vậy?" Có người kinh ngạc hỏi.

"Chính là cô nương dắt con ch.ó lông vàng kia." Ô Nhật nghĩ một lát, nói: "Người và chó gầy như nhau."

Hắn ta muốn nói không có gì đáng để nhìn đâu, nhưng vì Ba Hổ ở đó nên không dám nói ra.

"Ta biết nàng ta, nếu lúc đăng ký ta không ở đó, ta còn tưởng nàng ta là người câm nữa." Nam nhân ngồi chống chân trên xe bò cười, nói với Ba Hổ đang sa sầm mặt: "Ánh mắt tốt đấy, hai người mà thành một nhà thì sau này tuyệt đối sẽ không cãi nhau."

Hai khúc gỗ, có va vào nhau cũng không phát ra tiếng động.

"Ta chỉ muốn nuôi con ch.ó của nàng ấy, nhìn dáng vẻ của nàng ấy, con ch.ó theo nàng ấy cũng là chịu khổ." Ba Hổ mở lời giải thích: "Đó là một con ch.ó tốt."

"Ôi, công toi rồi, ta còn tưởng có thể đi tìm phụ thân ngươi báo tin vui, để ông ấy mời ta uống rượu một bữa."

Lời này vừa thốt ra, Ba Hổ lập tức sa sầm mặt, cũng không đi cùng nữa, quay người đi về hướng khác.

"Ta nói ngươi rỗi hơi, rõ ràng biết hắn và phụ thân hắn quan hệ không tốt, không hợp nhau, còn cố ý chọc tức hắn." Ô Nhật tặc lưỡi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là hắn hẹp hòi thôi." Người kia ngượng ngùng.

---

Sáng sớm hôm sau, có người gõ chiêng thông báo đi nhận cừu con, Mật Nương kéo tấm đệm lông cừu ra phơi ở nơi có nhiều cỏ, dắt Đại Hoàng đi theo sau đám đông đến nha môn.

"Ngươi còn dắt chó theo à? Cũng đâu có ai trộm đâu."

Mật Nương ngẩng đầu, phụ nhân nói chuyện nàng không quen biết, cũng không có ấn tượng đã từng nói chuyện với nhau.

"Ngươi không nhận ra ta sao? Khi chạy trốn khỏi trấn Thiên Trà, ta đã khuyên ngươi đừng dắt chó đi chạy nạn đấy." Phụ nhân hỏi.

"Ừ, nhớ ra rồi." Thực ra thì không nhớ, lúc đó nàng sống trong mơ hồ, trong lòng vẫn còn sót lại ý định tự sát, hoàn toàn không nhớ rõ xung quanh có những ai, ngay cả con đường nàng đã đi qua bây giờ cũng không có ấn tượng.

"Con chó của ngươi cũng mạng lớn thật, đi cùng ngươi suốt cả quãng đường mà không c.h.ế.t đói." Phụ nhân đưa tay ra định sờ, con ch.ó lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bà ta.

"Hừ, đồ súc sinh, không biết tốt xấu." Phụ nhân có chút mất mặt, mắng một tiếng, rồi nhanh chóng quay lại đám đông.

Mật Nương đưa tay sờ đầu Đại Hoàng, xương dưới da còn gồ ghề hơn cả đất đá dưới chân, một người một chó chậm rãi đi cuối cùng, con cừu con mà họ được nhận cũng là những con còn sót lại sau khi người khác đã chọn.

"Nhận các ngươi vào đây không phải để các ngươi làm nô làm tỳ, Đại cư thứ Thanh Cách Lặc nhân từ, những con cừu này đều là nàng ấy cấp xuống cho các ngươi thuê không lấy lãi, thời hạn hai năm, sau hai năm mỗi người chỉ cần trả lại đúng số lượng bốn con cừu côn, số cừu sinh ra trong hai năm đó đều thuộc về các ngươi." Hộ huyện thừa nhìn đám dân chạynajn đứng bên dưới, thấy họ nghe tin này thì vẻ mặt vô cùng xúc động, sự u sầu còn sót lại trên người lập tức tan đi hơn nửa.

"Nhưng lời nói khó nghe bản quan cũng phải nói trước, Cư thứ nhân từ, chúng ta cũng không thể để nàng ấy bị thua lỗ, sau hai năm nếu không có khả năng trả lại đúng số lượng, thì chỉ có thể bán mình làm nô để học nghề, khi nào học được cách chăn cừu rồi, ngươi hãy tìm cách chuộc thân.".

"Cái này... cái này ở nhà bọn ta cũng chưa từng nuôi cừu." Có nam nhân bất mãn, ở nhà hắn ta ngay cả lợn cũng chưa từng cho ăn: "Biết thế này ta thà đi U Châu, ít ra còn có sức lực để xới đất."

"Hãy nhận rõ thân phận của mình đã, có nhà ở có cơm ăn thì cứ lén vui mừng đi, đừng tham lam không đáy. Nếu ở Đại Khang, ngươi muốn bán thân làm nô còn phải xem chủ nhà có muốn nhận ngươi hay không kìa." Hộ huyện thừa lạnh lùng quở trách: "Các ngươi đến Mạc Bắc không phải để làm khách, kẻ nào dám phạm pháp, đánh cho c.h.ế.t rồi lôi ra ngoài cho sói ăn."

Một đòn phủ đầu dằn mặt, những người này lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Sau khi giải tán, Uyển Nhi, Bạch Mai và bốn cô nương khác cùng sống chung một lều nỉ tụ tập bên cạnh Mật Nương, nhìn chằm chằm vào những con cừu con đang kêu be be như bảo bối, bàn bạc xem buổi tối phải lùa chúng vào trong lều, kẻo bị sói ăn thịt.

Mật Nương nhìn quanh một vòng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hơn một trăm người đến cùng lúc đã phân tán thành vô số nhóm nhỏ, những người sống cùng một lều thì quây quần lại với nhau.

"Mật Nương? Mật Nương ngươi nghĩ gì thế? Ta gọi ngươi mấy tiếng mà ngươi không nghe." Uyển Nhi đẩy nàng một cái, hỏi: "Ngươi đã từng nuôi ong, ban đêm thùng ong đặt ở đâu, cũng mang vào trong nhà sao?"

"Nghe lời a nãi ngươi, xem bà nói thế nào, nuôi ong khác với nuôi cừu." Mật Nương không có tinh thần để bận tâm đến những chuyện này, cũng không thể phấn chấn tinh thần lên được.