Triệu a nãi đi hỏi một vòng rồi trở về nói: "Dân chăn nuôi ở đây đều nuôi thả gia súc trên đồng cỏ, nhưng ban đêm họ sẽ sắp xếp người mang chó ngủ ngoài trời để trông đêm. Điều này không phù hợp với chúng ta, vậy thì cứ lùa cừu vào lều nỉ đi, ban ngày chịu khó quét dọn thông khí cho nhiều vào."
"Dù sao lều nỉ cũng lớn, một nửa cho cừu ở, chúng ta chen chúc một chút cũng được." Uyển Nhi chưa từng nuôi cừu, giờ đang lúc cảm thấy mới mẻ, hoàn toàn không có ý kiến gì về việc sống chung với cừu. Nàng ta có trưởng bối để nương tựa còn không có ý kiến, những người cô thân lẻ bóng khác nào có sức lực chê cừu hôi, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Mật Nương không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau Triệu a nãi, lùa những con cừu con trở về.
"Tất cả hãy đánh dấu cừu của mình cho rõ ràng đi, đừng để nhầm lẫn với cừu của người khác." Triệu a nãi dặn dò, bà tuổi đã cao, từng trải nhiều chuyện, nghĩ cũng nhiều hơn. Mới đến nơi của người khác, mấy người bọn họ đều là người già kẻ yếu, lại đều là nữ nhân, nếu có cãi vã gây thị phi thì chỉ có thể mặc người ta chà đạp, vì vậy cứ phải nín nhịn mà sống cho yên ổn, có thể ít một chuyện thì là một chuyện.
Mật Nương hiểu được lý do bà nói vậy, nàng lột bốn sợi dây mảnh từ dây dắt chó, buộc vào sừng cừu, thời điểm đi chăn cừu, nàng lại nhổ hai nắm cỏ, vò nát lấy nước bôi lên trán cừu con. Uyển Nhi và Bạch Mai thấy vậy cũng làm theo, dùng nước cỏ và hoa dại bôi lên người cừu con, tạo ra những màu xanh vàng đỏ.
Dân chạy nạn tập trung sống ở phía tây con sông, còn các lều nỉ của dân chăn nuôi địa phương ở phía đông con sông, tuy không có quy định rõ ràng, nhưng một con sông vô hình đã chia xén cuộc sống của hai bên. Cừu con gặm cỏ trên đồng, những người đến từ Đại Khang thì tìm kiếm trong bụi cỏ mấy loại rau dại ăn được, thấy người ở đối diện đang nhặt phân bò khô, họ cũng lấy túi ra nhặt phân bò khô mang về.
Gần trưa, khói bếp bốc lên từ các lều nỉ bên bờ sông đối diện, cơn gió thổi tới mang theo mùi thịt mỡ thơm lừng quyến rũ, Mật Nương siết chặt dây dắt chó, nước dãi của Đại Hoàng đã chảy xuống, nàng cũng không nhịn được mà tiết nước bọt.
"Không biết bữa trưa nay có thịt không nữa." Bạch Mai ngây dại nhìn trừng trừng vào bờ đối diện, nàng ta còn nhỏ, nghĩ gì nói nấy, "Lúc ở nhà, chỉ có năm mới ta mới được ăn một miếng thịt, người ở Mạc Bắc hình như bữa nào cũng ăn thịt, tối qua họ cũng hầm thịt, sống như địa chủ lão gia vậy."
"Đợi chúng ta nuôi cừu lớn, có lẽ chúng ta cũng có thể như họ, bữa nào cũng ăn thịt." Uyển Nhi chống cằm nhìn bờ sông đối diện, hít hà mùi thịt.
"Cuộc sống ở Mạc Bắc thật tốt." Chưa ăn được thịt, Bạch Mai đã cảm thấy thỏa mãn, hiển nhiên nàng ta rất hài lòng với cuộc sống ở đây.
Mỗi bước mỗi xa
"Đưa cơm đến rồi!" Không biết ai hét lên một tiếng, những người nghe thấy liền đứng dậy chạy về, thậm chí cừu bị hoảng sợ chạy tán loạn cũng không thèm quan tâm.
Trải qua hơn một tháng chạy nạn, thói quen giành ăn trong một sớm một chiều không thể thay đổi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có thịt!"
"Ừ, có thịt. Đừng chen chúc nữa, xếp hàng cho ngay ngắn, thức ăn đã chuẩn bị nhiều rồi." Phụ nhân múc cơm nhanh tay, hai muỗng cơm một muỗng thức ăn cho mỗi người, "Chiều nay sẽ có người mang lương thực và rau củ đến cho các ngươi, bắt đầu từ tối nay, các ngươi tự nấu ăn."
Không cần đợi đến chiều, mọi người vừa ăn xong cơm, đã thấy có người lùa xe bò từ bờ sông đối diện đến, cùng đi còn có nha dịch áp giải.
"Sắp xếp tốt cả rồi đấy, khi trở về bọn ta sẽ nói thêm với mọi người, nhưng nếu các người muốn có thêm người, cũng phái người đến đường từ Yên Sơn đến U Châu mà chờ." Quan sai áp giải đứng một bên nhìn dân chăn nuôi cân lương thực, chia rau củ, thấy đám dân chạy nạn này vui vẻ hớn hở, không còn vẻ ủ rũ như lúc chạy nạn trước đó nữa. Hắn ta nói thêm: "Người Đại Khang bọn ta đều thích ruộng đất, có tiền tích lũy là lo sắm ruộng đất, người ở U Châu chỉ cần nghe nói được chia ruộng đất là bảy phần trong số họ sẽ chạy đến đó."
"Được, ta sẽ phái một đội người đi cùng các ngươi." Hộ huyện thừa nói.
Những người sống sót sau động đất và lũ lụt phần lớn đều ở tuổi tráng niên, vừa có thể làm việc vừa có thể sinh con đẻ cái, bất kể là ở U Châu hay thảo nguyên Mạc Bắc, đất rộng người thưa, những người này đến bao nhiêu cũng không đủ.
Tiễn quan sai áp giải đi, Hộ huyện thừa nghe tiếng nói chuyện sôi nổi ở bờ tây con sông, quay người trở về huyện nha. Ông ta cùng cả gia đình chuyển đến Mạc Bắc cách đây mười năm, ở Đại Khang, ông ta là một học trò nghèo, sau khi đến Thát Đát thì dạy học tư thục hai năm, sau đó được thăng chức thành thủ quỹ ở huyện nha địa phương, ln này vừa đúng lúc, một bước lên vị trí huyện thừa.
"Nói là huyện nha, cũng chỉ là theo cách gọi của quan phủ Đại Khang, Thát Đát không chia huyện quận, đều là nơi chăn thả gia súc ở đất phong của Thai cát* và Cư thứ, để tiện quản lý nên mới đặt một cái huyện nha." Nương tử lý trưởng là một phụ nhân nhân có vẻ ngoài phúc hậu, cười nói: "Đừng thấy Lâm Sơn không có nhiều người sinh sống, trông không náo nhiệt bằng thôn trấn ở Đại Khang, đó là vì nơi này quá xa đô thành, mới được hoạch định thành đồng cỏ chưa được mấy năm, từ đây đi về phía tây, khắp nơi đều là đồng cỏ, càng đi về phía tây càng náo nhiệt."
*Thai cát: một tước hiệu quý tộc Mông Cổ
"Có chúng ta đến rồi, sau này cũng sẽ náo nhiệt thôi." Có người xen vào tiếp lời.
"Đúng vậy." Nương tử lý trưởng nhìn những đứa trẻ trong đám đông, tiếp tục nói: "Ở Mạc Bắc, đọc sách học chữ không cần trả tiền học, chỉ cần các ngươi biết cưỡi ngựa, có thể đi được, là có thể đến trường tư thục học.”
"Không cần trả tiền học sao?" Một nam nhân trong đám đông kinh ngạc vui mừng đứng dậy, con của hắn ta còn nhỏ, đang độ tuổi đi học, hắn ta vội vàng hỏi: "Lâm Sơn chúng ta cũng có trường tư thục sao?"
Xem kìa, ngay lập tức đã "Lâm Sơn chúng ta" rồi, Mật Nương nghe thấy Uyển Nhi bên cạnh cười, nàng cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi.