Triệu a nãi đã tỉnh dậy từ lâu, thấy hai cô nương vội vàng đẩy cửa bước vào, bà ấy ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Bên ngoài hình như có sói đến." Mật Nương cảm thấy hơi chột dạ, Triệu a nãi đã dặn dò ban đêm không được ra ngoài, "Cháu và Lan Nương chỉ ngồi ở cửa, không đi xa." Nàng nhỏ giọng giải thích.
"Ừ, ta nghe được." Triệu a nãi lại nằm xuống, nói: "Khóa cửa cẩn thận, ngủ đi, đừng đi ra ngoài nữa."
Môi Mật Nương mấp máy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, nàng kéo Đại Hoàng lại gần, cho nó nằm ở chân mình, rồi cũng nằm xuống ngay sau đó.
Tiếng chó sủa bên ngoài ngày càng gấp gáp, thấp thoáng có tiếng người la hét, Đại Hoàng đứng dậy đi đến cửa cào cào muốn ra ngoài, Mật Nương lại kéo nó lại, sợ nó sủa lớn làm những người đang ngủ thức giấc, còn dùng tay bịt miệng nó lại.
Nàng sợ nó sẽ đánh thức người khác và bị đuổi ra ngoài, rồi lại không biết lượng sức mà sủa điên cuồng, cuối cùng sẽ táng thân trong miệng sói.
Không biết đã qua bao lâu, động tĩnh bên ngoài biến mất, tiếng gió lùa qua bãi cỏ xào xạc lại lọt vào tai, dây thần kinh căng thẳng của Mật Nương thả lỏng, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn nghĩ phải dậy sớm để thả Đại Hoàng ra ngoài đi xí.
Khi lần nữa mở mắt là bị Đại Hoàng gãi cho tĩnh, Mật Nương ngồi dậy nhìn Đại Hoàng cụp đuôi là biết nó muốn làm gì. Đêm qua ngủ không cởi quần áo, bây giờ lại tiện, xỏ giày vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Phù..." Ở trong lều lâu không cảm thấy, ra ngoài hít thở không khí trong lành mới nhận ra, trong lều vừa ngột ngạt vừa hôi thối.
Mỗi bước mỗi xa
Sắc trời còn sớm, Mật Nương xách nồi đất nấu cơm đi ra bờ sông lấy nước, đến bờ sông mới phát hiện có người dậy sớm hơn cả nàng, sáng sớm đã đến giặt quần áo.
Ba Hổ đâu phải dậy sớm, hắn đã thức trắng đêm, b.ắ.n sói xong thì lột da sói và róc xương sói ngay trong đêm. Bây giờ trời nóng, thịt không để được lâu, hắn tranh thủ lúc còn tươi ướp muối rồi treo lên hong khô, dọn dẹp xong trời đã sáng, lại vội đến giặt quần áo dính máu.
"Gâu!" Đại Hoàng ngửi thấy mùi m.á.u tanh cảnh giác nhìn về phía đối diện.
"Đi thôi, người ta đâu có trêu chọc mi." Mật Nương hơi đỏ mặt, ái ngại gật đầu với nam nhân, kéo Đại Hoàng đi lên thượng nguồn con sông.
Ba Hổ liếc nhìn một người một chó, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo, giặt xong lại từ bụi cỏ phía sau kéo một tấm da sói ra ngâm vào nước, dùng d.a.o cạo những mảnh thịt vụn còn dính trên da. Nghĩ đến con ch.ó vàng gầy trơ xương kia, tay Ba Hổ đang định ném thịt vụn thì khựng lại, trở tay đặt xuống bên chân.
Mật Nương lấy nước sạch, mơ hồ thấy Ba Hổ vẫn còn đang giặt quần áo, sợ Đại Hoàng lại sủa người ta, nàng kéo nó đi vòng một đoạn rồi quay về lều. Nổi lửa nấu cơm, sau đó mới đẩy cửa lều ra cho thông thoáng, tiện thể lùa đàn cừu ra ngoài ăn cỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mật Nương, ngươi dậy sớm thế?" Uyển Nhi bị tiếng cừu kêu làm tỉnh giấc, nàng ta vừa nói thì những người khác cũng đều tỉnh dậy.
"Ừ, cơm đã nấu rồi, mọi người dậy nhanh đi, đợi ăn cơm xong chúng ta quét dọn trong lều." Hai mươi tám con cừu ở trong lều suốt một đêm, trên sàn đầy phân và nước tiểu cừu, mùi rất nồng, không ai vào được.
Ở bên kia, Ba Hổ cạo được nửa tấm da sói vẫn chưa đợi được tiếng bước chân đáng lẽ phải đi qua, nghĩ đến con sói đã chạy thoát đêm qua, hắn cảm thấy cả kinh, tay nắm chặt con d.a.o cạo, cất bước chạy về phía thượng nguồn, nơi đó chẳng có ai, ngay cả một dấu chân chó cũng không còn.
"Đi đường vòng về rồi sao?" Ba Hổ lau mồ hôi, nhưng quên mất tay còn dính mỡ thịt, bôi đầy mặt mùi tanh của thịt.
"Ta trông đáng sợ lắm ư?" Lúc rửa mặt, hắn soi mình dưới mặt nước, không phải chứ, mày rậm mắt to, vẻ mặt đầy chính khí, không đến nỗi nhìn người ta một cái là dọa người ta không dám đi qua trước mặt hắn.
......
"Không được rồi, chúng ta không thể để cừu ở trong lều qua đêm được nữa, nước tiểu của chúng ngấm hết cả đất, hôi quá!" Trong lều đã xới bỏ một lớp đất, nhưng mùi hôi của cừu vẫn không tan đi, Uyển Nhi không nhịn được dậm chân.
Lan Nương liếc nhìn nàng ta, nói: "Đêm qua có sói đến đấy." So với việc cừu bị sói cắn c.h.ế.t khiến nàng ta phải bán thân trả nợ, nàng ta thấy mùi hôi của cừu vẫn có thể chịu được.
"Thật có sói hả?" Uyển Nhi sợ hãi kêu lên, đêm qua nàng ta chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả.
"Ừ, không tin thì hỏi bà của nàng xem, bà ấy cũng biết." Lan Nương từ ngoài xúc đất rắc lên chỗ đất còn dính nước tiểu cừu.
"Ta còn tưởng họ nói vậy để dọa chúng ta." Uyển Nhi cười ngượng, không nhắc đến việc lùa cừu ra ngoài nữa.
Mật Nương thở dài, mùi hôi của cừu thì thôi đi, trên người cừu còn có bọ chét, nếu chúng nhảy lên người thì còn ngủ được sao? Nếu không phải ban đêm gió lớn, nàng đã muốn kéo đệm ra ngủ bên ngoài, dù sao lúc chạy nạn cũng chẳng cần kiêng kỵ nam nữ gì.
"Chăn cừu chăn cừu đi, đừng nói những chuyện vô ích này nữa." Triệu a nãi từ lều bên cạnh trở về, bà nói: "Các ngươi đi chăn cừu đi, ta đi qua bên bờ sông bên kia xem có việc gì kiếm tiền được không, cũng không thể đặt hết hy vọng vào đàn cừu được, chúng ta còn thiếu nhiều thứ, đều cần tiền để mua."
"Này, cửa lều cứ để mở thế có được không? Bên trong toàn là lương thực của chúng ta." Uyển Nhi hỏi.
"Để Oanh Nương ở nhà trông, mấy người chúng ta đi chăn cừu." Mật Nương lên tiếng.
Triệu a nãi liếc nhìn Mật Nương, gật đầu nói: "Cứ sắp xếp như vậy đi."