Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 6



"Ở Tuất Thủy, cách đây không xa lắm, cưỡi ngựa khoảng nửa canh giờ là đến. Trẻ con của dân chăn nuôi Lâm Sơn cũng vậy, mỗi sáng cưỡi ngựa đi học, buổi chiều lại trở về, bữa trưa ăn ở trường, có thể mang từ nhà đi, cũng có thể mua ở các quán nhỏ ngoài cổng trường."

Mục đích củmẫu thân tử lý trưởng đã đạt được, điều có thể lay động lòng người nhất là một nơi ở ổn định, thứ hai là tiền đồ của hậu thế, có hai điều này ở phía trước, những người niệm tình cũ đến đâu cũng không nỡ rời Mạc Bắc, càng không gây chuyện náo loạn.

"Mấy tiểu nương tử cũng có thể đến học chữ, học cách tính toán, nhận biết cây thuốc." Nương tử lý trưởng nói: "Các ngươi cũng đừng vội, khoảng hai ba năm nữa, có tiền dư dả rồi có thể thuê ngựa của dân chăn nuôi, biết cưỡi ngựa rồi là có thể đến trường tư thục học."

Mật Nương nghe vậy không khỏi động lòng, cô nương cũng có thể vào trường tư thục ư? Nàng biết được vài chữ là do học lỏm từ chỗ đệ đệ.

"Thôi được rồi, sau này các ngươi có việc gì thì cứ tìm ta, hoặc là ông nhà ta. Hộ huyện thừa bận công vụ, chúng ta cũng đừng lấy mấy chuyện nhỏ nhặt đi quấy rầy ông ấy." Nương tử lý trưởng vỗ vỗ những mảnh cỏ dính trên quần, nói: "Chỗ ăn ở đều đã sắp xếp xong rồi, sau này sướng khổ thế nào thì tùy vào các ngươi, những người các ngươi ở đây đều từ Đại Khang đến, hãy sống hòa thuận, sống thật tốt vào."

Mỗi bước mỗi xa

"Để ta tiễn ngài, cũng vừa hay có vài chuyện chưa rõ." Một nam nhân trung niên đi theo.

"Người quản sự của chúng ta ở đây sắp được định đoạt rồi." Triệu a nãi liếc nhìn nam nhân có thái độ thuận theo kia, rồi lại nhìn Mật Nương, nói: "Đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc lớn, hãy phấn chấn lên, ngày tốt lành còn ở phía trước."

...

Chạng vạng, mặt trời ngả về tây, dân chăn nuôi chăn cừu phải rất vất vả mới tập hợp cừu lại để đếm số lượng, tiếng vó ngựa đột ngột nổi lên khiến đàn cừu con hoảng sợ chạy tán loạn, Mật Nương dắt Đại Hoàng ở lại trông chừng cừu con, sáu người còn lại của đám Uyển Nhi chạy đi giúp dân chăn nuôi chặn những con cừu chạy lạc.

"Nhị ca!" Một con ngựa màu đỏ tía phóng nhanh qua, Mật Nương vội vàng nhìn một cái, cừu của nàng cũng bị hoảng sợ chạy mất, vội vã chạy theo.

"Tam Đan đến, Ba Hổ lại sắp đánh nhau với phụ thân của hắn rồi." Người trẻ tuổi cầm roi chăn cừu có chút bực mình, nhưng cũng không còn cách nào khác, phụ thân của Tam Đan là một tộc trưởng, nàng ta hành sự luôn ngang ngược, phóng ngựa chẳng bao giờ quan tâm có gây rắc rối cho người khác hay không.

"Nhi tử đánh phụ thân hả?" Uyển Nhi ngạc nhiên, Mật Nương cũng nhìn sang.

"Ừ, các ngươi ở đây thêm vài ngày sẽ biết thôi." Người trẻ tuổi cười mà không giải thích, "Ba Hổ là người có cá tính nhất ở Lâm Sơn bọn ta."

Nhưng lần này Ba Hổ không đi cùng Tam Đan như mọi khi, hắn đứng bên bờ sông nói: "Ta phái người đưa muội về, hay muội ở lại đây một đêm?"

"Huynh không về sao? Tối qua phụ thân uống say lại đánh mẫu thân nữa." Tam Đan lặp lại, sợ nhị ca nàng ta không nghe rõ.

"Ta về thì sao? Đánh nhau với ông ta một trận, để mẫu thân diễn vai người tốt trước mặt ông ta sao?" Ba Hổ vớt tấm da cừu đang ngâm trong nước sông lên, lạnh nhạt nói: "Lần trước ta đã nói rồi, nếu mẫu thân đến ở với ta thì ta sẽ nuôi bà ấy, nhưng bà ấy cứ cố chấp muốn sống với ông ta, ta cũng không muốn làm kẻ xấu."

"Huynh về đánh nhau với cha một trận, ông ta sẽ thành thật được một thời gian dài." Tam Đan vẫn muốn khuyên, nàng ta không chịu nổi khi thấy mẫu thân bị đánh, xông vào can cũng bị đánh, chờ khi cha nàng ta tỉnh rượu lại khóc lóc hối lỗi. Nàng ta không còn cách nào với hai người này, chỉ có để nhị ca nàng ta đến, đánh nhau một trận quyền thịt thật lớn, để cha nàng ta nếm mùi đau đớn mà nhớ lâu, gia đình cũng sẽ được yên ổn một thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tam ca muội đâu?" Ba Hổ vòng qua Tam Đan, xách cái giỏ đi về.

"Không biết đã chạy đi đâu nữa, sáu bảy ngày chưa về." Tam Đan dắt ngựa đi theo sau Ba Hổ, hỏi: "Huynh cho một câu trả lời đi, rốt cuộc có về hay không?"

"Không về." Ba Hổ sống ở hạ nguồn sông, hàng xóm gần nhất cũng cách hắn bảy, tám trượng, hắn cùng với hơn mười nô bộc sống ở rìa ngoài cùng của làng mạc.

"Đệm chăn trong phòng muội ta mới phơi nắng cho muội đấy, tối nay muội ngủ lại đây một đêm, ngày mai đi thẳng đến trường tư thục." Ba Hổ dùng hai tay vắt khô nước trên tấm da cừu, vắt lên dây phơi, sau đó chui vào lều nỉ nấu cơm, để lại muội muội ở bên ngoài, không quan tâm nàng ta đi hay ở.

Tam Đan suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, tối qua nàng ta gần như không ngủ, ban ngày đi học thì cứ gà gật. Tối nay nàng ta sẽ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với cha.

*

Đêm đó, Mật Nương bị tiếng khóc thút thít đánh thức, nàng mở mắt nhưng không động đậy, trong lều nỉ chật kín hai mươi tám con cừu con, tám người gần như ngủ sát nhau, nàng nghe thấy tiếng khóc hình như là của cô nương ở bên phải Bạch Mai.

Bên ngoài lều nỉ là tiếng gió gào thét, bên trong lều nỉ có tiếng hít thở ồ ồ của cừu, đã tỉnh giấc thì khó ngủ lại được, Mật Nương trở mình.

"Ngươi làm gì vậy?" Người vừa đi đến cửa, Mật Nương đột nhiên lên tiếng.

"Ta muốn ra ngoài hóng gió một chút, ngươi có thể đi cùng ta không?" Cô nương vịn cửa, nhỏ giọng nói, trong giọng vẫn còn tiếng khóc.

Mật Nương do dự một lát, khoác áo choàng đứng dậy đi theo nàng ta, Đại Hoàng đứng ở cửa vẫy vẫy đuôi.

"Ngồi ở cửa thôi, đừng đi xa." Mật Nương không sợ gặp sói, nhưng nàng lo lắng nàng bị sói tha đi sẽ làm phiền người khác phải đi tìm, phải cứu nàng.

Hai người ngồi sát vào nhau ở trước cửa lều, nhìn thảo nguyên dưới trời đêm, Đại Hoàng nằm bên chân Mật Nương, cảnh giác vểnh thẳng tai lên.

"Mật Nương, ngươi có nhớ phụ mẫu không? Ta nhớ phụ mẫu ta, ta còn có hai người ca ca, ta là đứa nhỏ nhất trong nhà. Khi lũ lụt đến, cả nhà ta đều bị cuốn trôi, ta may mắn bị mắc vào một cành cây gãy mà sống sót, nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy nước lũ dâng lên ngập đầu họ, rồi không còn nhìn thấy gì nữa." Lan Nương đỏ hoe mắt, nghiêng đầu hỏi.

Ban ngày mọi người đều cười, vui vì có cái ăn cái ở, vui vì có cừu, nàng ta lại cảm thấy rất cô đơn, nàng ta cố gắng hòa nhập nhưng buổi tối thì khóc mà ngủ, rồi lại khóc mà tỉnh giấc.

"Thời gian lâu rồi có lẽ sẽ phai nhạt." Nàng dường như không còn nhớ rõ dung mạo của phụ mẫu, nhưng mỗi thời mỗi khắc lại nhớ đến họ.

Lan Nương vừa định nói gì đó, thì thấy Đại Hoàng đột nhiên đứng lên, từ xa cũng vang lên tiếng chó sủa.

"Vào nhà." Mật Nương kéo Đại Hoàng đi vào lều nỉ, với thân hình gầy trơ xương này, còn không đủ để sói cắn một miếng.