Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 9



Mật Nương một tay dắt chó, một tay cầm đế giày đi về, phải cẩn thận tránh những bụi cỏ có gai hay giẫm phải phân cừu, thận trọng mãi mới về đến nhà, thấy cửa lều mở toang, mà Oanh Nương, người đáng lẽ phải ở nhà trông chừng, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Triệu a nãi đi đường vòng qua sông trở về, ở bờ sông thấy Oanh Nương vén quần xuống sông, liền vội vàng đi tới túm lấy, đè giọng xuống mắng: "Đừng lên tiếng, đi theo ta.”

Oanh Nương bị hành động của bà dọa giật mình, hoàn hồn lại có chút sợ hãi rụt vai đi theo sau lưng bà, nhỏ giọng nhận lỗi: "Triệu a nãi, cháu không cố ý, cháu mải chơi nên quên mất mà đi xa.” Một mình nàng ta ngồi ở cửa thấy buồn chán, bèn đứng lên đá đá cỏ cây mà đi, đi mãi đi mãi thì đến bờ sông, nàng ta chỉ nghĩ bắt cá về ăn thêm, nhất thời quên mất cửa lều vẫn đang mở rộng.

Triệu a nãi lườm nàng ta một cái, thấy đã đi xa bờ sông, không ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay túm tai Oanh Nương, vừa đi vừa mắng: "Ở thượng nguồn con sông mà cởi giày xuống nước, nếu có người khác nhìn thấy, có đánh c.h.ế.t cháu cũng không ai dám kêu oan cho cháu. Ngày đầu tiên đến đây người ta đã dặn đi dặn lại, thượng nguồn con sông là nơi người ta lấy nước nấu cơm, tai ngươi bị lông lừa nhét vào rồi à?"

"Cháu... cháu quên mất." Mặt Oanh Nương lập tức trắng bệch.

"Có chuyện gì vậy?" Mật Nương nghe thấy tiếng nói chuyện thì từ phía sau lều đi ra, "Nàng ấy chạy đi đâu vậy? Lúc cháu về cửa lớn mở toang, ngay cả một bóng người cũng không thấy.”

Mật Nương kinh ngạc liếc nhìn Triệu a nãi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bà nổi giận đánh người.

"Sao cháu cũng về rồi? Có chuyện gì vậy?" Triệu a nãi liếc nhìn Oanh Nương, rồi đuổi đi: "Trưa nay không được ăn cơm, nhịn một bữa cho nhớ. Cầm cái bao ra ngoài nhặt phân bò khô, nhặt đến gần trưa thì về.”

Mỗi bước mỗi xa

"Vâng." Oanh Nương ngoan ngoãn đáp một tiếng, cầm cái bao chạy ra ngoài.

Mật Nương liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

"Đi nửa đường thì đế giày bị rụng, cháu về khâu lại một vòng.” Mật Nương nhấc chân phải lên, nói về lý do nàng đi vòng trở về, "Triệu a nãi, cháu đã dùng kim chỉ của ngài, đợi kiếm được tiền rồi cháu sẽ mua cho ngài một cuộn chỉ mới.”

"Không sao, nhưng cháu không còn nghĩ đến việc sống tạm bợ chờ chết, định kiếm tiền rồi à?" Lão thái thái nói chuyện rất sắc bén, miệng sắc như dao, trực tiếp chọc thủng lớp ngụy trang của Mật Nương, nói ra trạng thái thật của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt Mật Nương lóe lên, cúi đầu tránh ánh mắt tinh tường của bà lão, quả nhiên cảm giác của nàng là đúng, ở riêng với Triệu a nãi rất nguy hiểm.

"Mấy ngày nay cháu tránh mặt ta, chắc cháu cũng cảm nhận được rồi, ta muốn nói chuyện với cháu một lát.” Triệu a nãi đi về phía cửa, khoanh chân ngồi trên tấm nệm phơi khô, đối mặt với ánh nắng chói chang nhìn Mật Nương, hỏi: "Sau này cháu định sống thế nào?"

Mật Nương nhấc mí mắt lên liếc nhìn lão thái thái tóc hoa râm, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, chắc chắn rằng trước khi chạy nạn chưa từng gặp người này.

"Chẳng lẽ cháu là đứa tôn nữ khác của ngài? Nếu không ngài quan tâm cháu làm gì? Trên đường chạy nạn còn chia bánh cho cháu, cháu biết là ngài bảo Uyển Nhi mang đến cho cháu.” Mật Nương nói đùa, nàng không thể nói rõ sau này sẽ sống thế nào, không thể trả lời bà lão đang quan tâm nàng.

Triệu a nãi cười, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn sâu, bà vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ra hiệu cho Mật Nương ngồi xuống, nói: "Không phải là cháu đã cầu cứu ta trước đó sao?"

Mật Nương khựng lại một chút, nghi hoặc nhìn sang, chẳng lẽ nàng thật sự đã mất trí nhớ? Trước khi đến thảo nguyên nàng chưa từng nói chuyện với bà.

"Viên quan áp giải chúng ta đến đây có họ gì? Người đầu bếp phát cơm có để râu không? Trên đường đi có tất cả bao nhiêu xe bò? Chiếc xe bò ta và Uyển Nhi ngồi, con bò kéo xe là bò nước hay bò thảo nguyên?" Triệu a nãi hỏi nàng.

“... Người đầu bếp có râu? Chiếc xe bò ngài ngồi là do con bò nước lớn kéo xe." Mật Nương chỉ có thể xác định câu hỏi cuối cùng.

"Người phát cơm là một tiểu nha dịch, không để râu, ngoài chiếc xe bò ta ngồi, những chiếc khác đều là bò thảo nguyên kéo.” Triệu a nãi cười tủm tỉm hỏi: "Quan gia họ Vương kia đã mắng cháu ba bốn lần mà cháu không nhớ hắn họ gì, một ngày ba bữa cơm cháu cũng không nhìn rõ người phát cơm trông như thế nào, vậy mà một lão bà tử không quen biết như ta cháu lại nhớ rõ mồn một chiếc xe bò ta ngồi. Cháu nói xem cháu có ý gì?"

"Cháu đang tìm bóng dáng của ai trên người ta và Uyển Nhi? Cháu đang ghen tị, cháu cũng muốn khi khóc có người lớn lau nước mắt cho, cháu muốn nhưng cháu không có, trong tình huống này cháu vẫn không nhịn được mà ngày ngày nhìn ta.” Triệu a nãi chăm chú nhìn thẳng vào cô nương đang sửng sốt, hỏi: “Cháu nói xem đây có phải là cầu cứu ta không? Trong lòng cháu không muốn sống cô độc, bất cứ lúc nào cũng có thể c.h.ế.t đi như những gì cháu thể hiện ra bên ngoài."

"Cháu đang cầu xin ta kéo cháu một tay.”

Mật Nương tâm loạn như ma, cúi đầu cạy móng tay không trả lời, nàng không trả lời được.

"Trước đây ta đã từng gặp cháu, nên thấy cháu như vậy mới không đành lòng.” Triệu a nãi thở dài, ông trời hại người, một cô nương tốt như vậy bị giày vò còn u ám hơn cả lão thái bà này, "Trước đây ta sống ở thôn Đại Du, ngay đối diện nhà thợ mộc Cố, cháu từng đến thôn của ta rao bán mật ong.”