Mật Nương đã nhớ ra, ở đầu thôn Đại Du có một căn nhà nhị tiến lớn, còn có người hầu, nghe nói là nhũ mẫu của một vị quan lớn trong huyện về đó dưỡng lão. Mỗi năm nàng đến thôn Đại Du bán mật ong, người hầu của nhà đó lần nào cũng mua, lại còn mua loại đắt nhất.
Nhưng sau khi qua mười bốn tuổi nàng không đến thôn Đại Du nữa.
"Ngài có biết tin tức gì về gia đình thợ mộc Cố hay không? Có ai trong gia đình họ chạy thoát không?" Mật Nương không nhịn được hỏi thăm, nhỡ đâu, nhỡ đâu có người sống sót, có thể hay không cũng cùng đến Mạc Bắc?
"Không một ai thoát được, thợ mộc Cố làm khuông phải dùng lửa, lúc động đất nhà sập lại còn bốc cháy, buổi tối trước khi lũ lụt xảy ra thì căn nhà đã cháy rụi rồi.”
Hồi đầu năm bà đã nghe lão bộc nói đại nhi tử của thợ mộc Cố đã đính hôn với cô nương nuôi ong ở Loan Thủy, xem ra không phải là giả. Lúc đó bà còn nói đó là một mối hôn sự tốt, cô nương nuôi ong kia xinh xắn ngọt ngào, người lại hoạt bát lanh lợi, ăn nói khéo léo, hơn mười tuổi đã dám cõng một gùi mật ong đi khắp các thôn làng rao bán.
Bây giờ nhìn lại, cô nương trước mắt hoàn toàn khác với cô nương bà đã thấy mấy năm trước, sự lanh lợi trong mắt đã không thấy đâu, cả người trông xám xịt, như một bộ xương khô, lấy gậy chọc một cái, nói không chừng sẽ ngã xuống đất không đứng dậy được nữa.
"À, là như vậy à." Mật Nương nghe tin này không biết cảm giác của mình là gì, nàng đã tận tay đào t.h.i t.h.ể gia gia nãi nãi, phụ mẫu cùng đệ đệ muội muội, lại tận mắt nhìn họ bị nước cuốn đi, bây giờ lại nghe tin cả nhà Cố đại lang táng thân trong biển lửa, trong lòng dù đã tê liệt vẫn không khỏi run rẩy.
Đứng trước mặt bà lão, Mật Nương không biết phải biểu hiện thế nào, nàng khom người cúi đầu một cái, nói: "Cảm ơn ngài đã thương xót cháu, cháu, bây giờ cháu muốn ra ngoài đi dạo một chút, suy nghĩ lại cho kỹ.”
"Không có gì phải suy nghĩ cả, Mật Nương, cháu thoát được đã là may mắn lớn, so với những người đã chết, cháu càng nên sống thật tốt. Đừng bận tâm đến những người đã chết, họ mang theo cả gia đình ở dưới đó cũng không cô đơn.” Triệu a nãi ngồi yên không động đậy, nói với cô nương đang bước đi vội vã: "Không ai có thể đi cùng cháu cả đời, ta định nhân lúc đợt nạn dân tiếp theo đến, đưa Uyển Nhi thuê một cái lều rồi dọn ra ngoài.”
Không thân không quen, không ai muốn sống chung trong một cái lều với người lạ, nói chuyện làm việc gì cũng không tiện. Có người thì cô độc một mình, có người còn có phụ mẫu con cái, cũng nên nghĩ cho người nhà, không thể nói là đi tìm việc mà lại kéo theo một đám người đi cùng.
"Cháu biết rồi." Mật Nương gật đầu, nàng hiểu cách làm của Triệu a nãi, một căn phòng toàn những cô nương lớn nhỏ không có ai quản thì đáng thương, nhưng ai mà không đáng thương. Triệu a nãi cũng đã mất cả một gia đình lớn, bà cũng phải nghĩ cho tôn nữ của mình.
Một lão thái thái tóc hoa râm, làm sao có thể gánh vác một trọng trách lớn như vậy.
......
Mật Nương muốn tìm một nơi không có người để nằm xuống, nàng nhìn xung quanh, dắt Đại Hoàng đi về phía thượng nguồn con sông, phía đông địa thế cao, trên ngọn đồi dường như chỉ có cừu đang ăn cỏ.
Nhưng vừa leo lên đỉnh đồi, Đại Hoàng đã giằng dây đi về phía nam, Mật Nương cảnh giác liếc nhìn, chỉ thấy một mảnh vải bị gió thổi bay.
Gặp người c.h.ế.t ư? Lòng Mật Nương giật thót, nhìn trái nhìn phải, nơi ở của dân chăn nuôi cách nơi này không xa, hô một tiếng là có người nghe thấy. Nàng nắm chặt dây dắt chó, cẩn thận đi qua.
"Ba Hổ?" Khi nhìn rõ người đang nhắm mắt nằm đó, Mật Nương bỗng cảm thấy nàng đã gặp tà, nàng đã tránh hắn đi về hướng ngược lại mà vẫn có thể gặp hắn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật tà môn.
Trông người này đang ngủ say, Mật Nương kéo con Đại Hoàng đã thỏa mãn sự tò mò chuẩn bị xuống núi, nhưng con ch.ó này cũng bị gặp tà, tứ chi mềm nhũn nằm lì ra đất không chịu đi, thè lưỡi thở hổn hển giả vờ đáng thương.
Ba Hổ bị tiếng thở hổn hển đánh thức, mở mắt nhìn sang bên phải, một cái đầu chó thè lưỡi đang ở ngay trên đầu hắn, tay chân hắn nhanh hơn não, còn chưa kịp phản ứng đã nhảy dựng lên như một quả pháo và bóp cổ nó.
"Gâu gâu gâu!!" Đại Hoàng trợn trắng mắt, giãy giụa.
"Là Đại Hoàng à." Ba Hổ cũng nhìn rõ màu lông, tim đập nhanh hơn, buông tay đang bóp cổ con chó, một phen giật mình như vậy khiến hắn đổ mồ hôi đầy trán.
"Chủ nhân của mi đâu? Bỏ rơi mi rồi sao?" Ba Hổ muốn vỗ nó, nhưng Đại Hoàng ghét đến mức muốn cách xa hắn tám thước, tựa như chạy trối c.h.ế.t mà chạy xuống chân núi.
"Nó sợ ngươi bị bò ngựa giẫm chết, sống c.h.ế.t muốn ở bên cạnh trông chừng cho ngươi." Mật Nương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đại Hoàng cũng vội vàng chạy lên núi, nàng nằm ở sườn núi, để Đại Hoàng có thể trông chừng cả hai bên.
"Vừa rồi sao vậy? Nó cắn ngươi sao?" Mật Nương kéo dây dắt chó hỏi.
"Không, ngủ mê man cứ tưởng là sói đến." Ba Hổ xoa mặt đi xuống núi, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây? Thấy ta đến rồi nên tìm đến đấy hả?"
Mật Nương khinh bỉ liếc hắn một cái, kéo chó định đi, lại còn đi theo hắn đến? Hắn được mặt quá rồi.
"Nói đùa thôi, ngồi xuống nói chuyện một lát đi." Ba Hổ bước nhanh hai bước đứng chắn đường, cúi đầu thấy ánh mắt của Đại Hoàng nhìn hắn còn cảnh giác hơn lần đầu gặp mặt, hắn gãi đầu nói: "Hôm nay hiểu lầm ý tốt của Đại Hoàng, lát nữa ta sẽ bắt một con thỏ để tạ lỗi với nó.”
"Thôi đi, Đại Hoàng muốn ăn thỏ nó sẽ tự học cách bắt." Mật Nương không muốn có thêm bất kỳ dính líu gì với hắn, nàng và hắn cũng không thân, một nam nhân dám đánh nhau với thân phụ còn khiến người ta phải ngậm miệng không dám nói đến, nàng cũng có chút sợ hãi.
"Này!" Ba Hổ lại muốn vả vào miệng, không biết nói thì nói ít lại thôi, để miệng nói bậy rồi lại đắc tội với người khác. Chẳng qua hắn với hàng xóm còn lười giao thiệp, sao gặp một người một chó này lại không thể giữ mồm giữ miệng thế vậy.
"Cái kia, ta nghe nói các ngươi đang tìm việc làm, nhà ta có việc, xén lông cừu, bện dây bằng lông cừu đều thiếu người. " Hắn vô thức nhìn vào chân nàng, vẫn là đôi giày đó, "Nếu ngươi muốn tìm việc, có thể đến nhà ta.”
Mật Nương không để ý đến hắn, ý tốt của hắn đến quá đột ngột, có chút giống có ý đồ xấu. Đi đến bờ sông, nàng nhìn xuống mặt nước, phản chiếu một khuôn mặt hốc hác, tóc khô xơ, diện mạo của Ba Hổ trông rất khá, hẳn là bị mù mới để mắt đến nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng nghiêng đầu nhìn Đại Hoàng cũng khổ sở hệt mình, xem ra nam nhân đó vẫn chưa từ bỏ ý đồ, vẫn còn tơ tưởng đến con ch.ó của nàng!
Lời tác giả:
Chó: Ngửi thấy mùi giống như người có duyên phận, có ý tốt muốn se duyên, suýt bị nổ đầu (khổ sở)