Đầu tháng 9, Kinh Thành đã bước vào mùa thu. Sau khi xuống máy bay, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường ngồi vào hàng ghế sau chiếc xe của Tô Trừng, có thể thấy cảnh thu lướt qua ngoài cửa sổ.
Không khí nơi đây khô hơn rất nhiều so với Vân Thành, tháng 9 rồi, cảm giác thu sang cũng rõ rệt hơn.
"Y Y đi nước ngoài phỏng vấn rồi, còn diễn thời trang nữa." Tô Trừng vừa cầm tay lái vừa tiếc nuối nói, "Nếu không thì giờ chúng ta đã tụ đủ người rồi."
Sở Vãn Đường nắm tay Hoài Hạnh, mỉm cười: "Tôi còn đang chờ cậu ấy trở thành siêu mẫu quốc tế để quảng bá cho studio của tôi đó chứ."
"Mở studio đúng là tự do thật đấy, tôi cũng muốn mở một cái." Tô Trừng thở dài đầy cảm khái, "Chứ không phải như giờ, làm công ăn lương nô lệ tư bản."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Hoài Hạnh qua gương chiếu hậu, dùng giọng điệu người từng trải mà nói: "Hạnh Hạnh, em phải biết trân trọng bốn năm đại học đấy, nếu không sau này ra trường sẽ khổ lắm."
"Vâng ạ, chị Tô Trừng." Hoài Hạnh khẽ mỉm cười.
Sở Vãn Đường nhướng mày: "Không hẳn đâu, Hạnh Hạnh có nhiều lựa chọn lắm."
Tô Trừng giả vờ giận dữ: "Cậu xuống xe cho tôi!"
Cô chẳng lẽ lại không biết Hoài Hạnh có rất nhiều lựa chọn sao? Có người thân hậu thuẫn, lại có một Sở Vãn Đường lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ còn đang yêu nhau nữa...
Nghĩ đến đây, cô lại liếc về phía hai người ngồi sau.
Khóe miệng cũng vô thức cong lên. Ngay từ đầu khi cảm thấy hai người này còn thân thiết hơn cả chị em ruột, cô đã đoán được kết cục như hiện tại. Không thể không nói là rất ngọt ngào, rõ ràng chỉ mới nắm tay thôi mà như thể cả hai đang bị bao phủ trong một quả bong bóng màu hồng khổng lồ.
Ăn tối xong, Tô Trừng đưa họ đến khách sạn.
Trên đường đi, cô vẫn còn đang níu kéo: "Thật sự không đến chỗ tôi ở sao?"
"Không đâu." Sở Vãn Đường cười nhẹ, "Sợ cậu làm phiền bọn tôi."
Tô Trừng lại giả vờ tức giận: "Thật muốn vứt cậu xuống vệ đường!"
Bỗng cô phá lên cười, ngữ khí vô cùng khoa trương: "Úi dzào, để tôi chống mắt lên xem cậu làm sao đây Sở Vãn Đường, mấy hôm nữa là Hạnh Hạnh phải lên trường báo danh rồi đó."
...
Làm thủ tục nhận phòng xong, hai người vào phòng.
Vì được Sở Lệnh Nghi cấp cho khoản tiền dư dả, nên họ chẳng phải tiếc gì bản thân ở phương diện này. Khách sạn họ ở là một trong những khách sạn sang trọng nhất Kinh Thành, nguyên cả một mặt kính sát đất có thể thu trọn khung cảnh phồn hoa về đêm của thành phố.
Nhưng vì câu nói của Tô Trừng mà cả hai không vui vẻ cho lắm.
Không phải do Tô Trừng, mà bởi đó là hiện thực mà họ bắt buộc phải đối mặt. Mặc dù trước khi đến Kinh Thành, họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nay thời điểm ấy ngày một gần, không khí ủ ê vẫn len lỏi quanh họ.
Sở Vãn Đường kéo người ôm vào ghế sô pha, hôn lên cằm Hoài Hạnh: "Chị sẽ thường xuyên đến Kinh Thành tìm em, em bé đừng buồn nữa."
Bản thân cô cũng gắng gượng cười: "Hơn nữa bây giờ vẫn còn thời gian mà, đừng để thời gian bị uổng phí vì mấy chuyện này, vui vẻ lên được không? Hửm?"
Hoài Hạnh ngồi trong lòng Sở Vãn Đường, nghe bạn gái nói vậy thì đưa tay đặt đầu ngón tay lên khóe môi cô, nhẹ nhàng kéo cong lên, gọi: "Chị."
"Ừm."
"Chị cười gượng ghê."
"..." Sở Vãn Đường bất lực nói, "Hết cách rồi, trừ khi em hôn chị."
Hoài Hạnh liền vòng tay ôm cổ cô, mắt cong cong: "Chắc chắn chứ?"
"Đừng hôn rồi lại phải đi tắm nữa đấy."
Sau khi xác nhận mối quan hệ, những chuyện thế này cũng không phải ít.
Giữa chừng Hoài Hạnh cũng từng cố tình quyến rũ Sở Vãn Đường, nhưng Sở Vãn Đường luôn kiên định, lần nào cũng chỉ dừng lại đúng lúc. Cô không phải cô gái ngây thơ không hiểu chuyện, cô cũng hiểu rõ sự kiên trì của Sở Vãn Đường...
Đơn giản vì là cô vừa mới thành niên, Sở Vãn Đường không thể vượt qua rào cản tâm lý trong lòng mình.
Từ sau lần đó, Hoài Hạnh không còn cố ý quyến rũ Sở Vãn Đường nữa. Mỗi tối, hai người chỉ hôn nhau lúc sâu lúc cạn, cuối cùng đều phải dựa vào ý chí kiên cường để kiềm chế bản thân. Nhưng dù có kiềm chế đến đâu, cũng khó mà tránh khỏi việc lại phải vào phòng tắm một chuyến.
Lúc này bị Hoài Hạnh trêu ghẹo, Sở Vãn Đường hơi cụp mắt xuống, khẽ thở dài một hơi: "Không sao, đúng lúc chị vẫn chưa tắm."
Vừa dứt lời, Hoài Hạnh đã ngậm lấy môi cô.
Không nói những chuyện khác, kỹ thuật hôn của cả hai giờ đã thành thục lắm rồi, không còn non nớt như nụ hôn sinh nhật đầu tiên nữa.
Nụ hôn dịu dàng kết thúc, Hoài Hạnh gối cằm lên vai Sở Vãn Đường, hơi thở còn chưa ổn định thì cuộc gọi video của Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi đã gọi đến.
Cả hai đều ngẩn ra, Hoài Hạnh lập tức ngồi dậy khỏi đùi Sở Vãn Đường, hai người ngồi cạnh nhau, đôi môi vừa hôn nhau còn ửng hồng.
Sở Vãn Đường nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Hoài Hạnh, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của em. Rồi mới nhận cuộc gọi video từ mẹ.
Vừa nối máy, Sở Lệnh Nghi đã hỏi: "Sao không gửi cho dì và mẹ xem khách sạn tụi con ở thế nào? Không được để bản thân chịu thiệt, nơi ở rất quan trọng."
Hoài Chiêu cũng hỏi: "Thời tiết ở Kinh Thành thế nào? Có điểm nào không quen không?"
Chưa để các con trả lời, Sở Lệnh Nghi đã tiếp lời: "Tối ăn gì vậy? Sao không nghe kể?"
Hoài Hạnh bật cười: "Mẹ, dì Lệnh Nghi, để bọn con trả lời từng câu một được không?"
Sở Vãn Đường phối hợp cầm điện thoại, xoay camera lại, quay xung quanh khách sạn cho họ xem.
Nhưng ở những góc khuất mẹ không nhìn thấy, Hoài Hạnh nhân lúc cô đang nói liền tranh thủ hôn lên má lên cổ lên lưng cô, cố ý trêu chọc đến cùng.
Chờ cuộc gọi kết thúc, Sở Vãn Đường quăng điện thoại lên ghế sofa. Cô giữ lấy cằm Hoài Hạnh, thấy nụ cười trong mắt em, liền ép người em vào tường, hôn sâu một cái, còn giả vờ tức giận cắn nhẹ môi em một cái.
Cuối cùng thở dốc ôm lấy người vào lòng, giọng dịu dàng: "Chị đi tắm trước."
...
Lần này họ đến Kinh Thành trước ba ngày, trong ba ngày ấy, cả hai cùng nhau hẹn hò khắp nơi.
Nắng thu không còn gay gắt như hè, phơi trên người rất dễ chịu.
Đêm trước ngày nhập học, Hoài Hạnh trằn trọc không thể nào ngủ được.
Ngày mai cô sẽ đến trường làm thủ tục nhập học, mà điều này cũng có nghĩa là cô phải tạm xa Sở Vãn Đường, chỉ cần nghĩ đến đó, trái tim cô như bị ngâm trong nước chanh, trào dâng vị chua xót khôn nguôi.
Đèn phòng đã tắt, Sở Vãn Đường nhắm mắt nhưng cũng chẳng buồn ngủ chút nào.
Trước đây khi cô một mình đến Kinh Thành học đại học, cô vẫn luôn yên tâm vì em gái ở nhà còn có Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi bên cạnh. Nhưng lần này thì khác, Hoài Hạnh từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, càng chưa từng ở một nơi xa thế này một mình...
Nếu có tình huống khẩn cấp nào xảy ra, cô cũng không thể lập tức xuất hiện bên cạnh Hoài Hạnh, nghĩ vậy khiến cô thấy bất lực.
Bốn năm... chưa bắt đầu đã thấy dài đằng đẵng.
Chẳng bao lâu sau, Sở Vãn Đường nghe thấy hơi thở bên cạnh thay đổi.
Tiếng nói mang theo chút nghẹn ngào của Hoài Hạnh vang lên: "Chị... em không ngủ được." Nước mắt đã lăn xuống từ khóe mắt, "Tối nay sao mà cơm mặn chát thế không biết."
Liên quan gì đến bữa tối chứ.
Sở Vãn Đường xoay người lại, nâng mặt em lên, hôn lên đôi mắt ướt đẫm, nhẹ giọng nói: "Chị sẽ thường xuyên đến thăm em mà, em bé."
Cô vừa nói, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại: "Không sao đâu, thời gian trôi nhanh lắm."
Hoài Hạnh không đáp, chỉ vòng tay ôm cổ chị, tìm đến môi chị để hôn.
Có lẽ vì cảm xúc không nỡ chia xa đã lên đến đỉnh điểm, mọi thứ đều hóa thành phản ứng trên cơ thể.
Từ từ, Hoài Hạnh không còn thoả mãn với mỗi nụ hôn nữa. Cô nằm nhoài trên người Sở Vãn Đường, trong bóng tối, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh.
Cô hôn lên khóe môi Sở Vãn Đường từng chút một, giọng khàn khàn, nghiêm túc hỏi: "Em có thể không? Babe."
Cô nói: "Chị đâu còn mười tám nữa."
Sở Vãn Đường nắm lấy tay cô, bị khơi gợi đến mức không thốt nên lời. Nhưng cũng không phản đối.
Hoài Hạnh tháo dây buộc tóc trên cổ tay xuống, buộc lại mái tóc mình, rồi hôn lên tai chị: "Em không rành lắm, chị dạy em nhé..."
"Ừm."
Áo ngủ từng món rơi xuống, hơi ấm giữa hai người quyện vào nhau dưới lớp chăn mềm.
Thực ra Hoài Hạnh đã lén tìm hiểu một số kiến thức liên quan. Cô cúi đầu xuống thật chậm, bàn tay không lúc nào dừng lại, nhẹ nhàng khơi gợi từng cảm giác nơi người yêu.
Sau khi chuẩn bị kỹ màn dạo đầu, đầu ngón tay cô khẽ dò xét.
Dù còn cách một lớp vải, cô vẫn cảm nhận được sức hút như thể có một lực vô hình níu giữ lấy mình, vừa xa lạ, lại vừa khiến người ta hồi hộp.
Chẳng mấy chốc, lớp vải cuối cùng trên người Sở Vãn Đường cũng được gỡ xuống. Cô nghiêng đầu đi, những tiếng thở khẽ không kìm được bật ra, vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
Hoài Hạnh đá chăn ra, không khí như dính lấy cơ thể họ.
Vừa dịu dàng di chuyển cổ tay, cô vừa ghé sát bên tai hỏi nhỏ: "Chị, là chỗ này phải không?"
"Ừm..."
"Còn lực thì sao? Vừa phải chứ? Hay là... cần mạnh hơn một chút?"
"Thêm chút nữa..."
"Uớt quá, nóng quá, rất thích chị..."
Sở Vãn Đường nghe những lời thì thầm ngọt ngào ấy, nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Hiển nhiên Hoài Hạnh đã tìm được nhịp điệu phù hợp từ hơi thở của cô. Hơn nữa, vì cô rất thích Hoài Hạnh, sự tiếp xúc thân mật này khiến cô không kiên trì được bao lâu.
Cô chỉ còn có thể ôm lấy Hoài Hạnh mà thở dốc.
Nhưng Hoài Hạnh chưa chịu dừng lại, vẫn dịu dàng hôn lên cô. Hoài Hạnh bắt đầu làm theo những gì mình đọc được, đầu tiên là dùng bàn tay xoa dịu. Rồi mới để đầu ngón tay từ từ tiến vào sâu hơn.
Thắt lưng Sở Vãn Đường khẽ co lại, hoàn toàn không kháng cự nổi.
Trong bóng tối, làn da cô như phủ một lớp đỏ ửng, một tay nắm lấy góc chăn, hoàn toàn chìm vào tiết tấu dịu dàng do Hoài Hạnh dẫn dắt.
Hoài Hạnh căng thẳng đến mức toàn thân đổ mồ hôi, cô không dựa sát vào Sở Vãn Đường nữa. Mà cúi đầu xuống thấp hơn, phối hợp với động tác tay.
Không hề chần chừ, cô cúi xuống dịu dàng trao nụ hôn lên nơi mẫn cảm nhất của Sở Vãn Đường, nhẹ nhàng ngậm lấy, dùng cả môi lẫn lưỡi từ từ mơn trớn.
Môi lưỡi nóng rực quấn lấy nhau, từng chút một thấm vào da thịt.
Sở Vãn Đường ngửa đầu lên, toàn thân căng cứng, kìm lòng không được bật lên: "Hạnh Hạnh..."
Cô không còn sức để suy nghĩ đến chuyện mình lại bị bạn gái nhỏ tuổi chủ động làm bằng miệng.
Chẳng phải vừa bảo là không biết sao? Chẳng phải bảo là cần dạy sao? Vậy sao có vẻ như cái gì cũng biết?
Hoài Hạnh đáp lại bằng một tiếng "Ừm?" khe khẽ, nghe như tiếng mũi ngân vang.
Hai giây sau, cô khẽ cảm thán: "Chị ngọt thật đấy..."
Rồi lại cúi xuống tiếp tục.
Sở Vãn Đường: "....."
Cô đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hoài Hạnh, nhẹ nhàng xoa xoa. Nhưng lần này, đến cả sức để vuốt ve cũng không còn.
Cơ thể không ngừng run rẩy, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm nóng đang ào ạt trào ra ngoài.
Hoài Hạnh nhẹ nhàng dùng môi lưỡi kết thúc, nuốt lấy tất cả, rồi ngẩng lên hôn Sở Vãn Đường: "Chị nếm thử xem, ngọt lắm."
Thật là... chết người mà.
***
Ngày hôm sau, Sở Vãn Đường đưa Hoài Hạnh đến trường làm thủ tục nhập học.
Cô mặc sơ mi phối với quần dài thoải mái, bề ngoài trông điềm đạm, thanh nhã như ánh sáng đầu thu. Nhưng chỉ có cô và Hoài Hạnh biết rõ, phía sau lớp vải ấy là bao nhiêu vết hôn của một đêm đầy lưu luyến.
Tuổi trẻ và sức lực dồi dào, đêm qua Hoài Hạnh cứ mãi quyến luyến không buông. Lấy lý do "không nỡ rời xa", Hoài Hạnh và cô làm thật lâu, đến giờ vẫn còn cảm thấy eo mỏi chân run.
Làm thủ tục xong, hai người cùng kéo vali lên phòng. Ký túc xá gồm bốn giường, kiểu giường trên bàn dưới. Trong phòng đã có ba người, đều có người thân giúp dọn giường.
Giới thiệu nhau sơ qua, Sở Vãn Đường bắt đầu trải drap giường cho Hoài Hạnh, vừa làm vừa dặn dò tỉ mỉ: "Ga giường phải thay thường xuyên nhé, đem ra tiệm ngoài giặt cho sạch..."
Hoài Hạnh sắp xếp góc học tập, gật đầu ngoan ngoãn: "Em biết rồi chị."
Cô đặt ảnh gia đình bốn người lên bàn, vừa nhìn đã mỉm cười. Sau đó, dán thêm tấm ảnh chụp chung giữa hai chị em, đôi mắt cong cong như đang chứa đầy ánh nắng.
Sở Vãn Đường từ trên giường bước xuống, nhìn cách Hoài Hạnh bày trí góc bàn, đưa tay nhéo má cô: "Chị và hai mẹ đều luôn ở bên em."
Rời ký túc xá, họ cùng nhau đi dạo quanh trường để làm quen với môi trường mới. Họ cũng gặp Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi, cùng với chị gái của Lục Hàm Nguyệt là Lục Chẩm Nguyệt, người mà cả hai mới lần đầu gặp mặt.
Vốn dĩ gia đình đã sắp xếp người đưa Lục Hàm Nguyệt đi nhập học, nhưng cô ấy đều từ chối, vì muốn được đi cùng Văn Thời Vi. Và dù chỉ mời tượng trưng, Lục Chẩm Nguyệt bận rộn lại đồng ý đi cùng.
Buổi trưa, năm người cùng ăn cơm ở nhà hàng gần trường. Dù Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường lần đầu gặp mặt Lục Chẩm Nguyệt, nhưng mọi người đều hòa nhập rất nhanh, trò chuyện rôm rả.
Trước khi tạm biệt, họ trao đổi liên lạc với nhau. Lục Chẩm Nguyệt nhìn tên vừa được thêm vào danh bạ, nói với Hoài Hạnh: "Có chuyện gì cứ gọi cho chị."
"Vâng, chị Tuế Tuế." Hoài Hạnh ngẩng mặt lên cười.
Sở Vãn Đường đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện ấy, khẽ chớp mắt. Quả là một nước cờ sai, giá như lúc đầu cô không vội vàng quyết định đặt trụ sở công ty tại Vân Thành, thì giờ đây đâu phải hối hận. Nhưng chuyện đã rồi, và cô cũng hiểu, bạn gái mình không có khả năng đồng ý cô từ bỏ cuộc sống ổn định ở Vân Thành để qua đây.
Huống chi, khoảng cách sáu tuổi giữa họ không cho phép cô hành động bồng bột.
Cô nén lại những cảm xúc dâng trào, cùng mọi người nói lời chào tạm biệt.
Chỉ còn vài tiếng nữa là Hoài Hạnh sẽ phải vào lớp điểm danh, cũng có nghĩa từ đây, hai người sẽ chính thức bước vào khoảng thời gian xa cách dài nhất từ trước đến nay.
Không khí chia ly bao trùm lấy họ. Đặc biệt là sau khi đêm qua họ đã không còn khoảng cách nào về thể xác, cảm giác không nỡ rời xa trở nên da diết hơn bao giờ hết, như đang rút cạn thần trí và cơ thể họ.
Trên taxi, Hoài Hạnh nắm chặt vạt áo sơ mi của Sở Vãn Đường, mắt hoe đỏ. Đích đến là khách sạn.
Vừa bước vào phòng, áo sơ mi của Sở Vãn Đường đã bị gỡ xuống, để lộ làn da thấp thoáng những dấu hôn đậm nhạt.
Rèm cửa khép lại, Hoài Hạnh ôm lấy cô, hít sâu hương thơm quen thuộc, giọng khàn khàn: "Chị... em muốn ngủ chị, được không?"
Sở Vãn Đường mỉm cười, một tay tháo nút áo, chiếc lúm đồng tiền nơi má khẽ hiện ra: "Lần sau đừng nói lễ phép như vậy nữa, em bé. Chị là của em, em có thể tận hưởng bất cứ khi nào."
Lời tác giả:
Vâng, đúng vậy, ngoại truyện là em gái làm 1 trước.