Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 144: Thanh mai (14)



Trước đây khi còn là chị em, mỗi lần Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường ở hai nơi khác nhau đã thấy khó chịu rồi. Huống hồ bây giờ hai người họ đã trở thành người yêu, lại đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, mức độ khó chịu ấy chẳng biết đã tăng lên bao nhiêu lần.

Tối nào họ cũng gọi điện hoặc gọi video, nhưng hiệu quả mang lại thì lại ngược lại. Nỗi nhớ như cỏ dại mọc điên cuồng, quấn lấy cổ họ, khiến họ gần như không thở nổi, chỉ có thể liên tục tự trấn an tâm lý mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

May mà không lâu sau đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh, giây phút gặp nhau ở sân bay, hai người lập tức bị tình cảm trong mắt đối phương nuốt trọn. Sở Vãn Đường kéo vali của Hoài Hạnh, khóe môi cong cong.

Hoài Hạnh vẫn chưa biết chuyện các mẹ đã phát hiện họ đang yêu nhau, bề ngoài còn cố tỏ ra nghiêm túc, đứng giữa hai mẹ nói mấy câu như "con nhớ hai mẹ lắm" để che giấu tất cả.

Sở Lệnh Nghi liếc nhìn con gái lớn đang đứng bên cạnh, đúng lúc Sở Vãn Đường bắt gặp ánh mắt mẹ, cô lắc đầu với bà, ra hiệu đừng vạch trần em gái.

Thế là, khóe mắt Sở Lệnh Nghi hiện lên vài nếp nhăn, bà khoác vai cô con gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Bữa tối muốn ăn gì nào, Tiểu Hạnh?"

"Con muốn đến nhà hàng nhà dì Văn, đồ ăn ở căng tin trường không hợp khẩu vị của con lắm..."

Lần này đến lượt Hoài Chiêu nói: "Hay là mẹ thuê cho con một căn hộ ở ngoài trường nhé? Rồi thuê một dì đến nấu đồ ăn Vân Thành cho con?"

"Mẹ nói quá rồi, giờ con cũng lớn rồi mà. Ba người bạn cùng phòng của con rất dễ thương, ở chung cũng vui lắm." Nói xong, Hoài Hạnh buông tay các mẹ ra: "Thôi, hai mẹ nói chuyện tiếp đi ạ, con qua tìm chị."

Người qua người lại trong sân bay, Hoài Hạnh bước đến cạnh Sở Vãn Đường. Vali của cô đang được Sở Vãn Đường kéo hộ, trong đó cũng chẳng có mấy thứ, lần này về là để mang thêm đồ mùa đông đến trường.

Cô nhìn hai người mẹ đang sóng bước phía trước, hơi khó hiểu vì sao hai bà lại đi nhanh như vậy, nhưng cũng tốt thôi, tiện cho cô nắm tay Sở Vãn Đường.

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, bàn tay đang rảnh của Sở Vãn Đường đã chủ động nắm lấy tay cô trước, năm ngón tay đan vào nhau rất chặt, truyền sang lòng bàn tay cô một dòng nhiệt ấm áp.

"Chị..." Hoài Hạnh nghiêng người lại gần, giọng rất nhỏ, nhưng âm sắc thì hơi run. Thật ra hai người họ mới xa nhau chưa đến một tháng, vậy mà chỉ cần một cái chạm nhẹ thế này thôi cũng khiến tim cô run lên.

Sở Vãn Đường cũng không tránh né gì việc đang ở ngay sảnh sân bay, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt cô: "Chào mừng em về nhà, Hạnh Hạnh."

Cô còn dịu dàng nói thêm: "Nhớ em, thích em."

Hoài Hạnh tin rằng nếu không có Sở Vãn Đường nắm tay, chắc chắn cô sẽ chẳng phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc.

Cô cong môi cười: "Vâng, em biết rồi."

"Chỉ biết thôi à?"

"Về đến nhà lại nói với chị."

Sở Vãn Đường: "Được."

Chỉ có điều đang ăn cơm được nửa chừng, Sở Vãn Đường nhận được cuộc gọi từ bên đối tác, buộc phải quay lại studio xử lý công việc. Cô xoa đầu Hoài Hạnh, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Ở nhà ngoan ngoãn đợi chị về nhé."

"Vâng ạ."

Chỗ ngồi bên cạnh trống không, Hoài Hạnh điều chỉnh lại tâm trạng, cùng các mẹ và dì Văn ăn hết bữa. Về đến nhà, cô tắm rửa xong thì cũng gần mười giờ, Sở Vãn Đường vẫn chưa về. Cô ngẫm nghĩ một lát, khoác chiếc áo mỏng, bắt xe đến studio của Sở Vãn Đường.

Lễ tân đã tan ca, nhưng trong studio vẫn còn hai nhà thiết kế đang gấp rút hoàn thiện bản vẽ, thấy cô xuất hiện sau một thời gian dài, hai người cười tươi chào: "Em chủ nhỏ."

Hoài Hạnh chào lại rồi đi thẳng vào văn phòng của Sở Vãn Đường. Quả nhiên, Sở Vãn Đường vẫn đang cúi đầu vẽ bản thiết kế, thấy cô đến, má lúm hiện rõ bên khóe môi: "Chị biết ngay là em sẽ đến."

"Dạ? Sao chị biết?"

"Vì chị cũng muốn được xuất hiện bên cạnh em ngay lúc này."

Hoài Hạnh đi đến bên bàn làm việc, nhìn bản vẽ chị đang phác thảo...

Dù không hiểu lắm, nhưng nhìn ra được bản vẽ rất đẹp, Sở Vãn Đường vừa vẽ vừa giải thích cho cô: "Đơn hàng này rất quan trọng, giá đưa ra cũng cao. Ban đầu đã chốt thiết kế rồi, nhưng bên đối tác lại đột nhiên có ý tưởng mới, bắt bọn chị phải vẽ lại gấp."

Cô cười nói: "Em đến đúng lúc đấy, chị vừa mới vẽ xong."

"Thật không?" Ánh mắt Hoài Hạnh dính chặt lên khuôn mặt người kia.

Sở Vãn Đường: "Thật mà." Cô vòng tay ôm eo Hoài Hạnh, để em ngồi nghiêng trên đùi mình, rồi hỏi: "Em có khóa cửa chưa?"

"Khóa rồi." Hoài Hạnh vòng tay ôm cổ chị, khóe môi cong cong: "Thích chị, nhớ chị...."

Sở Vãn Đường hít một hơi, một tay giữ lấy sau đầu em, không chút do dự mà hôn lên môi em. Tất cả nhớ nhung dường như đều dồn vào nụ hôn này, khiến những cảm xúc u ám suốt hơn hai mươi ngày qua đều được giải tỏa.

...

Trong bảy ngày nghỉ Quốc khánh, Hoài Hạnh đã rất nghiêm túc "tận hưởng" bạn gái của mình.

Làm tình với người mình yêu khiến người ta chìm đắm, cô rất thích sự kìm nén chịu đựng của Sở Vãn Đường, cũng thích khi chị thì thầm mấy câu mập mờ bên tai; lại càng thích từng đường cong nơi bụng dưới khẽ nhấp nhô theo đầu ngón tay và môi lưỡi của mình, thích luôn vẻ mặt long lanh nước mắt của Sở Vãn Đường khi bị cô làm đến không chịu nổi.

Ban đêm, họ ở trong phòng ngủ tại nhà, ngăn hết mọi âm thanh. Ban ngày, cô đến studio của Sở Vãn Đường làm "em chủ nhỏ". Đợi Sở Vãn Đường rảnh tay, cô lại nhào đến hôn, có khi được bế đặt lên bàn làm việc, có khi bị đè xuống ghế sofa, mỗi lần ra khỏi phòng làm việc, môi như được tô sẵn một lớp son tự nhiên.

Cái gọi là "ăn tủy biết vị" chính là như vậy, nhưng thời gian sẽ chẳng vì thế mà chậm lại. Trên đường đưa Hoài Hạnh ra sân bay, bầu không khí trở nên nặng nề như sắp có một trận mưa to, dù hôm nay ở Vân Thành rõ ràng là một ngày nắng đẹp.

Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi vì suy nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai cô con gái đã chủ động đề nghị không đi tiễn, sợ làm phiền thế giới hai người của hai con, hai người họ là người từng trải, cái gì cũng hiểu.

Đến sân bay, sau khi đậu xe xong, Hoài Hạnh tháo dây an toàn, không nói lời nào. Cô vòng ra phía ghế lái, Sở Vãn Đường hiểu ý, điều chỉnh ghế lùi ra sau để chừa không gian cho cô.

Vẫn là tư thế ngồi trên đùi như trước, nhưng hai người không hôn nhau ngay mà chỉ ôm chặt lấy nhau, nhịp tim dồn dập vang vọng khắp không gian chật hẹp.

Mấy phút trôi qua, Hoài Hạnh thở dài: "Dì Lệnh Nghi từng nói với em, chia ly là một bài học trong đời. Em thấy hình như mình vẫn chưa học được cách giải bài này." Cô quấn tóc hai người lại với nhau, nghịch nghịch trong tay: "Sở Sở, chị có nhớ em không?"

"Chị hiện tại đang nhớ em đây."

"Huhu..." Hoài Hạnh rơi nước mắt, "Sao thời gian trôi nhanh thế chứ, tức chết đi được."

Sở Vãn Đường nghiêng đầu hôn đi nước mắt của em, giọng mũi cũng có chút nghèn nghẹn: "Cuối tháng chị sẽ đến Kinh Thành tham dự một hội nghị ngành, mình sẽ sớm gặp lại thôi."

Nghe vậy, cảm xúc của Hoài Hạnh được xoa dịu đôi chút. Cô dịu dàng ngậm lấy môi Sở Vãn Đường: "Cho em hôn thêm chút nữa..."

Tranh thủ từng giây từng phút.

Vài tiếng sau, cô đã ổn định lại tâm trạng, trở về trường, chính thức bắt đầu một vòng yêu xa mới với Sở Vãn Đường.

Trong suốt một năm tiếp theo, họ đều gặp nhau ít nhất mỗi tháng một lần. Cô không tiện về Vân Thành, nên lần nào cũng là Sở Vãn Đường đến Kinh Thành thăm cô, có khi là vì họp hội nghị, có khi là vì gặp khách, và có khi là chẳng có lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì nhớ cô nên đến.

Kỳ thi cuối học kỳ năm hai đúng hẹn mà đến. Tuyết lớn rơi dày đặc ở Kinh Thành, nhiệt độ luôn ở mức âm, nhưng ký túc xá miền Bắc có sưởi nên cũng không lạnh lắm.

Còn hai môn thi nữa, Hoài Hạnh ôn bài đến đau cả đầu, tắm rửa xong từ sớm rồi leo lên giường nằm chờ số phận. Ngôi trường này có quá nhiều người xuất sắc, qua hơn một năm, cô đã dần quen với điều đó.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị gõ. Bạn cùng phòng gần cửa nhất ra mở cửa, sau đó nói với cô: "Hoài Hạnh, có người tìm cậu nè, là Lục Hàm Nguyệt."

Lục Hàm Nguyệt bước vào ký túc xá, đi đến bên giường Hoài Hạnh.

Hoài Hạnh vén rèm giường lên, mỉm cười hỏi: "Hàm Nguyệt, cậu tìm tôi có chuyện gì à?"

"Ngày mai chị tôi có suất diễn kịch, cậu đi không?" Lục Hàm Nguyệt đưa ra vé kịch, "Tôi nhớ cậu là ngày kia mới về nhà, mà đêm mai là ngày diễn kịch, hay là đi cùng tôi nhé, chỗ ngồi siêu đẹp luôn."

Hoài Hạnh nhìn vé, gật đầu: "Được."

Rồi lại nói: "Chị Tuế Tuế còn chẳng nói với tôi chuyện này nữa."

"Là chị ấy nhờ tôi hỏi cậu đấy, sợ làm phiền cậu ôn thi cuối kỳ. Nếu cậu không đi cũng không sao, nhưng tôi thấy cậu nên đi, đây là lần đầu tiên chị ấy diễn vai nữ chính, luyện tập bao lâu rồi." Lục Hàm Nguyệt bất lực mím môi, "Chỉ tiếc là Văn Thời Vi ngày mai bị giáo sư gọi đi, không tới được, chỉ có hai chúng mình."

Hai người trò chuyện một lúc, hẹn giờ gặp ngày mai. Hoài Hạnh buông rèm xuống, gọi video cho Sở Vãn Đường rồi kể lại chuyện này: "Chị, tối mai em và Hàm Nguyệt sẽ đi xem kịch của chị Tuế Tuế." Cô cười cong cong mắt, "Em chưa từng xem kịch bao giờ luôn ấy."

"Số ghế là bao nhiêu?" Sở Vãn Đường như thể thuận miệng hỏi một câu.

Hoài Hạnh liếc nhìn vé, rồi trả lời. Nói xong, cô cúi đầu đặt một nụ hôn gió lên màn hình, không phát ra chút âm thanh nào.

Cho đến giờ ba người bạn cùng phòng vẫn luôn nghĩ cô và Sở Vãn Đường là kiểu chị em đường đường chính chính. Không hề biết rằng bọn họ là kiểu chị em "lên giường với nhau".

Sở Vãn Đường mỉm cười: "Đã nhận được rồi, chị ở nhà chờ em về, Hạnh Hạnh."

Chiều hôm sau thi xong, vừa hay tuyết ở Kinh thành cũng ngừng rơi. Hoài Hạnh mặc áo phao dày cộp, ăn tối với Lục Hàm Nguyệt xong liền tới nhà hát, trời rất lạnh, cô còn đeo bịt tai, găng tay, khăn quàng, trong túi có cả túi sưởi tay, đề phòng lỡ cần dùng.

Vé Lục Chẩm Nguyệt chuẩn bị cho hai người là ghế tốt nhất, sau khi xếp hàng vào trong, hai người liền yên vị. Khán giả từ khắp bốn phía lần lượt vào chỗ, khung cảnh hơi ồn ào.

Hoài Hạnh chụp lại quang cảnh này rồi gửi cho Sở Vãn Đường. Yêu xa thật sự rất khó khăn, bọn họ thường chia sẻ cuộc sống thường nhật, như vậy mới có cảm giác đối phương không quá xa mình.

Sở Vãn Đường chưa trả lời ngay. Hoài Hạnh nghĩ một lúc, rồi cũng gửi cho Lục Chẩm Nguyệt một tấm hình, nói: 【Chị Tuế Tuế, bọn em đang đợi chị xuất hiện nè.】

Lục Chẩm Nguyệt lập tức đáp: 【Thấy hai đứa rồi, chị đang ở bên hông sân khấu.】

Hoài Hạnh nhìn về phía đó, quả nhiên thấy nữ chính của buổi diễn tối nay đang kín đáo vẫy tay về phía hai người. Cô cũng vẫy tay đáp lại, rồi cúi đầu gõ chữ: 【Tối nay em và Hàm Nguyệt nhất định sẽ là hai người vỗ tay to nhất, chị Tuế Tuế cố lên nhé.】

Lục Chẩm Nguyệt: 【Ừ.】

Lúc này, tin nhắn của Sở Vãn Đường cũng tới. Hoài Hạnh chuyển màn hình, thấy chị nhắn chúc cô xem kịch vui vẻ, khoé môi cô bất giác cong lên, nhắn lại: 【Tầm giờ này tối mai là em ở nhà rồi đó!】

【Chị sẽ ngoan ngoãn đợi em ở sân bay.】

Hoài Hạnh nhìn bốn chữ "ngoan ngoãn đợi em" mà đến cả hơi thở cũng khựng lại một nhịp.

Cô thật sự rất thích dáng vẻ này của Sở Vãn Đường, trong đầu còn có thể tự vẽ ra cảnh tượng tương ứng.

Lục Hàm Nguyệt ngồi bên cạnh quan sát nụ cười của cô, hỏi: "Nói chuyện với chị Vãn Đường mà vui thế hả?"

"Cậu nói chuyện với chị Thời Vi chẳng phải cũng vậy à?" Hoài Hạnh hỏi lại.

Lục Hàm Nguyệt: "Ừ cũng đúng."

Hai người ghé sát đầu, thì thầm to nhỏ vài câu chuyện vụn vặt. Cho đến khi vở kịch mở màn, Hoài Hạnh vẫn không chú ý tới người ngồi bên cạnh mình là ai. Mà vở kịch được chuẩn bị công phu này có nội dung hấp dẫn, càng xem cô càng đắm chìm, đúng như lời cô đã nói, những đoạn cần vỗ tay thì cô và Lục Hàm Nguyệt đều vỗ thật nhiệt tình.

Sở Vãn Đường đội mũ nồi và đeo khẩu trang đứng bên cạnh, liếc nhìn dáng vẻ này của cô, không mặn không nhạt nhướng nhướng mày.

Vở kịch vừa hạ màn, khán giả vẫn chưa hết dư âm.

Hoài Hạnh từ trong mạch cảm xúc của cốt truyện rút ra, việc đầu tiên là mở WeChat lên. Sở Vãn Đường có gửi tin nhắn cho cô trong lúc xem kịch, có một chấm đỏ nhỏ hiện lên. Cô bấm vào, thấy là bức ảnh mình gửi trước đó...

Không, không đúng. Góc chụp có hơi khác, hơn nữa trong ảnh của cô thì hàng ghế phía trước vẫn chưa đông người như vậy.

Cô xoay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt của Sở Vãn Đường.

Cô sững người mấy giây, rồi đôi mắt cong cong đứng lên, bước tới ôm lấy Sở Vãn Đường: "Chị! Sao chị lại đến đây!" Lại có chút hối hận nói, "Lúc tối qua chị hỏi số ghế, em nên đoán ra mới đúng..."

Sở Vãn Đường vỗ nhẹ lên lưng cô: "Tới đón em về nhà chứ sao."

Lục Hàm Nguyệt cũng thoáng sững sờ khi thấy Sở Vãn Đường, sau đó gọi một tiếng: "Chị Vãn Đường."

Sở Vãn Đường gật đầu chào, rồi hỏi: "Còn kế hoạch gì nữa không?"

"Chút nữa chụp ảnh kỷ niệm với chị em một tấm."

"Ừ, được."

Ba người họ vào hậu trường, Lục Chẩm Nguyệt vẫn chưa tẩy trang, đôi mắt hồ ly vốn rõ nét vì lớp trang điểm mà giờ trông có vẻ dịu hơn. Chụp ảnh kỷ niệm xong, Lục Chẩm Nguyệt còn phải bận rộn cùng các bạn diễn, ba người tạm biệt cô rồi rời khỏi hội trường.

Lục Hàm Nguyệt rất tinh ý, không làm bóng đèn: "Vậy tôi về nhà trước nhé, nghỉ đông vui vẻ nha, Hoài Tiểu Hạnh."

"Nghỉ đông vui vẻ!" Vì sự xuất hiện bất ngờ của Sở Vãn Đường mà Hoài Hạnh vô cùng phấn khích.

Tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi, từng hạt nhẹ nhàng đáp xuống người họ. Tối nay Hoài Hạnh không về ký túc xá, cô tự nhiên đi theo Sở Vãn Đường về khách sạn, không cần lo chuyện đồ lót hay đồ ngủ, bởi cô tin Sở Vãn Đường đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Quả nhiên, Sở Vãn Đường chuẩn bị rất chu đáo.

Ngay lúc Hoài Hạnh nghĩ rằng mình lại có thể "được thưởng thức" vị ngon của chị gái thì cô bị Sở Vãn Đường nhẹ nhàng bịt mắt lại, rồi đè xuống dưới thân.

Sở Vãn Đường hôn lên tai cô, cảm nhận được cô khẽ run, khẽ cười rồi hỏi: "Chị ghen rồi, phải làm sao bây giờ đây?"

"Ghen gì chứ..."

"Em còn gửi bức ảnh đó cho Lục Chẩm Nguyệt nữa."

"Gửi được mà..."

"Ừ, gửi được." Sở Vãn Đường nhìn đôi môi đang mấp máy của bạn gái, nhẹ nhàng cắn lên đó một cái, "Nhưng không ngăn được chị ghen."

Sở Vãn Đường vốn luôn có tính chiếm hữu rất mạnh với Hoài Hạnh, lại hiểu rõ cô gái nhỏ của mình được nhiều người yêu thích thế nào. Mặc dù Lục Chẩm Nguyệt có vẻ không có ý gì với Hoài Hạnh, nhưng như cô nói, điều đó không ngăn nổi cảm giác ghen tuông dâng lên trong lòng.

Vậy nên, cô nhất định phải tới Kinh Thành, đúng lúc ngày mai đón Hoài Hạnh về nhà luôn.

Nhưng trước khi về...

Nhìn Hoài Hạnh lúc này hai má ửng hồng, Sở Vãn Đường nghĩ, đã đến lúc hái quả "mơ nhỏ" mà mình thèm thuồng từ lâu rồi.

*Hạnh = quả mơ, đồng âm với tên Hạnh.

Hoài Hạnh chống tay lên vai cô: "Đừng ghen nữa mà, chị, em là bạn gái của chị mà."

"Vẫn chưa đủ đâu."

"Vậy phải làm sao..." Hoài Hạnh loáng thoáng đoán được gì đó.

Quả nhiên, cô nghe thấy Sở Vãn Đường thì thầm: "Chị muốn nếm thử xem em có ngọt không."

Lời tác giả:

Phiên bản thanh mai cũng sắp kết thúc rồi!