Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 145: Thanh mai (15)



Tuyết đêm nay rơi không nhỏ, làm mờ cả tầm nhìn ngoài cửa kính sát đất. Trên chiếc ghế đơn chật chội, hai người yêu đang cùng nhau "thưởng thức" cảnh tuyết rơi.

Hoài Hạnh ngồi nghiêng trên đùi Sở Vãn Đường, đó là tư thế hôn mà cả hai đã quen thuộc. Nhưng tối nay... lại không chỉ đơn giản là hôn môi.

Trong phòng bật sẵn máy sưởi, trên người cô hoàn toàn không còn mảnh vải nào. Làn da dưới ánh đèn ấm áp ánh lên vẻ mịn màng dịu nhẹ, nhưng chẳng mấy chốc, trên bề mặt trắng nõn ấy đã dâng lên một tầng hồng nhạt.

Sở Vãn Đường vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, tạo thành sự tương phản rõ rệt với cô.

Sở Vãn Đường dùng tay trái ôm lấy phần thân trên của cô. Cô nhỏ người, da thịt lại mỏng manh. Thế nên khi đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của Sở Vãn Đường vừa bóp, vừa mân mê, vừa xoay tròn, vừa vuốt ve trước mắt cô, cứ như đang chơi đùa với món đồ chơi mình yêu thích nhất.

Tay phải thì càng tự do hơn, ánh mắt còn lượn lờ nơi đường cong eo và bụng cô. Đầu ngón tay được cắt tỉa tròn trịa vẫn nghịch ngợm như cũ, nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô, đến khi thấy cô khẽ run lên không khống chế được, Sở Vãn Đường lại cười khe khẽ.

Lại một lần run rẩy nữa, Sở Vãn Đường thấp giọng thở dài: "Phải làm sao đây..." Cô hôn lên má Hoài Hạnh, rồi nói tiếp: "Hình như quần chị bị tuyết tan dính vào rồi, em phải đền đó."

"......" Hoài Hạnh cắn nhẹ môi, ánh mắt ướt át nhìn Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường nhận được tín hiệu từ cô, áp môi lên môi cô: "Ngoan nào, ôm chặt chị vào, rồi dang rộng ra một chút... Hạnh Hạnh."

Hoài Hạnh ngoan ngoãn làm theo, hé môi cắn lấy đầu lưỡi chị, kéo vào miệng mình.

Mái tóc Sở Vãn Đường xõa xuống, rủ lên vai và cổ Hoài Hạnh. Cô nhắm mắt, tay phải theo bản năng dịch xuống dưới.

Vừa chạm tới, cô lập tức cảm nhận được nhịp thở nóng hổi của Hoài Hạnh bỗng khựng lại. Khi tách nhẹ hai bên, sức lực để hôn của Hoài Hạnh dường như cũng tiêu tan.

Rồi cô ấn nhẹ một chút, cổ lại bị Hoài Hạnh siết chặt hơn nữa.

Tiếng rên khe khẽ, không kiềm chế nổi tràn ra từ cổ họng Hoài Hạnh.

Một chuỗi phản ứng như vậy khiến Sở Vãn Đường dứt khoát tạm dừng nụ hôn, dùng môi lướt qua gò má đang đỏ bừng của em: "Nóng quá... mềm quá... chị thích em lắm."

Nói rồi bật cười: "Có phải nghe quen lắm không?"

"Chị..." Hoài Hạnh đưa một tay ra đẩy nhẹ vai Sở Vãn Đường, như thể có ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên đôi tai cô. Giọng cô dịu dàng mềm mại, gọi một tiếng rồi lại chẳng nói thêm được lời nào.

"Sao vậy?" Sở Vãn Đường vừa trượt tay qua lại, ngoài mặt chỉ hơi nhướng mày hỏi.

Hoài Hạnh lắc đầu: "Chỉ là..."

"Muốn nói là... dễ chịu lắm phải không?"

"....." Hoài Hạnh do dự hai giây, rồi gật nhẹ đầu, "Ừm."

Má lúm bên môi Sở Vãn Đường như thắp sáng cả căn phòng. Cô cúi đầu, lại hôn lên môi Hoài Hạnh lần nữa: "Biết rồi."

Bên ngoài, cô nhịp nhàng di chuyển, không rõ đã qua bao lâu, người trong lòng cô lúc lắc eo thành đường cong mềm mại, lay động cả tầm mắt cô.

Nhưng vẫn chưa đủ, cô hơi điều chỉnh lại tư thế, để đùi nâng người kia lên một chút.

Dựa theo từng đợt run rẩy của Hoài Hạnh, cô từng chút, từng chút một tiến sâu vào.

Ánh mắt cô dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Hoài Hạnh. Chỉ cần thấy em hơi nhíu mày vì khó chịu, cô sẽ lập tức dừng lại.

Nhưng... không có gì cả. Mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

Ngón tay của cô bị Hoài Hạnh quấn chặt lấy, dính chặt không buông.

"Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường hơi căng thẳng, trên người bắt đầu toát mồ hôi. Vừa nhẹ nhàng di chuyển, cô vừa hôn nhẹ lên tai người yêu, giọng cũng bất giác khàn đi: "Sao chị lại thích em đến thế này..."

"Sở Vãn Đường thì phải thích em." Hơi thở của Hoài Hạnh loạn đến mức không thể kiểm soát, cô cảm nhận rất rõ ngón tay của Sở Vãn Đường: "Còn em thì tất nhiên cũng phải thích Sở Vãn Đường rồi."

"Ừ, chúng ta là của nhau."

Câu nói ấy khiến Sở Vãn Đường vô cùng hài lòng, càng muốn mang đến cho Hoài Hạnh một trải nghiệm trọn vẹn hơn.

Vì vậy cô lại thay đổi tư thế, cô rời khỏi ghế sofa, quỳ xuống sàn bằng cả hai đầu gối.

Hai chân Hoài Hạnh bị cô gập lại, mở sang hai bên.

Hơn một năm qua, không biết Hoài Hạnh đã nhìn thấy dáng vẻ của cô bao nhiêu lần. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoài Hạnh từ góc độ này.

Mọi cảnh tượng thu hết vào tầm mắt, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Hoài Hạnh cố gắng khép chân lại, nhưng chẳng ích gì.

Cô nghiêng đầu, nhìn bóng dáng hai người phản chiếu lên mặt kính cửa sổ, rồi lại cắn môi. 

Một năm qua cô vẫn luôn là 1, ỷ vào việc Sở Vãn Đường chưa thể làm gì lại mình, nên đã từng có không ít hành động táo bạo. Giờ thì đến lượt mình rồi, cô mới thật sự hiểu mùi vị này là như thế nào.

Mà thực ra, như vậy vẫn chưa gọi là táo bạo.

Tất cả hành động của Sở Vãn Đường đều rất nhẹ nhàng.

Cô nhìn từng đốt ngón tay mình bị nuốt lấy, cổ họng khẽ nghẹn lại.

Vài giây sau, hơi thở nóng rực áp sát. Người kia há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi đưa ra, khẽ nếm thử cả trên lẫn dưới.

Rồi cuốn sâu vào miệng.

Hoài Hạnh chống hai tay lên tay vịn ghế sofa, vừa mới trải qua xong đã lại bị Sở Vãn Đường chiếm trọn trong ngoài như vậy, thật sự không chịu nổi.

Đôi chân cô như có ý thức riêng, gác lên đôi vai gầy của Sở Vãn Đường.

Chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy mái tóc đen của người phụ nữ kia, cùng những lọn tóc xoăn đang rung động.

Trùng hợp là, đúng lúc đó, Sở Vãn Đường vừa đưa mắt nhìn lên, ánh mắt hai người giao nhau, cô thấy rõ nụ cười trong đáy mắt Sở Vãn Đường.

Và cả đầu lưỡi cố ý cho cô thấy nữa.

"..." Hoài Hạnh quay mặt đi, mặt đỏ bừng, lại nhìn về phía cửa kính.

Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, dù trong phòng nhưng cô vẫn nghe rõ được âm thanh của tuyết rơi, cứ thế kích thích vào màng nhĩ của cô.

Tuyết tan trong cô cũng ngày một nhiều, từng đợt từng đợt tràn xuống.

Đến cuối cùng, ánh mắt cô trở nên trống rỗng, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể cuộn mình lại trong ghế sofa.

Sở Vãn Đường xử lý sạch sẽ mọi thứ, vứt bỏ bao ngón tay, rồi bế cô vào lòng, bế ngang lên.

"Nếm được rồi... đúng là Hạnh Hạnh rất ngọt." Sở Vãn Đường đặt cô lên giường, cởi nút áo ngủ của mình, trong đáy mắt đầy ý cười: "Nhưng hai lần thì vẫn chưa đủ."

***

Hôm sau, Sở Vãn Đường đi cùng Hoài Hạnh quay về trường lấy hành lý.

Dọc đường gặp không ít người chào hỏi Hoài Hạnh. Đặc biệt là khi bước vào khu ký túc xá nữ, chỉ trong thời gian lên một cầu thang, đã có mấy bạn nữ kéo vali chuẩn bị về nhà đặc biệt nói với cô: "Chúc cậu nghỉ đông vui vẻ nha!"

Hoài Hạnh mỉm cười đáp lại: "Chúc các cậu nghỉ đông vui vẻ! Chúc đi đường suôn sẻ!"

Sở Vãn Đường ở bên cạnh chỉnh lại chiếc mũ nồi của mình, khóe môi khẽ cong lên. Nghĩ đến chuyện tối qua, tâm trạng cô rất tốt. Tốt đến mức không tính toán với những lời chào hỏi thân thiện này làm gì cả.

Khi đến ký túc xá của Hoài Hạnh, chỉ còn một bạn cùng phòng ở lại, hai người kia đã về nhà rồi.

Cô bạn này rất tự nhiên chào hỏi Sở Vãn Đường: "Chào chị Vãn Đường ạ."

Cách xưng hô này là do Hoài Hạnh ép người ta dùng. Cô không cho phép ai khác gọi "chị" của mình là "chị" cả.

Các bạn cùng phòng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao Hoài Hạnh cũng là người dễ thương, họ cũng chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

"Em thu dọn xong hết chưa?" Sở Vãn Đường cởi áo khoác dày, ánh mắt dừng lại trên những tấm ảnh của hai người dán trên bàn.

Hoài Hạnh đưa tay gãi đầu: "Còn một chút nữa thôi."

"Còn gì nữa?"

"Đồ lót..."

"Để chị." Sở Vãn Đường bật cười, kéo tủ quần áo của Hoài Hạnh ra.

Bạn cùng phòng đang thu dọn: ?

Không cố ý nghe lén đâu, nhưng phải công nhận là hiếm có chị em nào thân thiết đến mức này thật...

Khoan đã, dừng lại khoảng chừng 2 giây... Thân thiết đến mức này thì kỳ lạ rồi đấy!

Nhớ lại giọng điệu dính lấy nhau của Hoài Hạnh mỗi lần gọi video cho Sở Vãn Đường, cộng thêm việc mỗi lần Sở Vãn Đường đến Kinh Thành, Hoài Hạnh đều ở khách sạn thay vì về ký túc xá...

Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô bạn cùng phòng. Cô quay đầu nhìn về phía Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, chỉ thấy Hoài Hạnh đang đứng cạnh người kia, tay ôm eo người ta. Từ góc nhìn của cô không thể thấy rõ biểu cảm của cả hai, nhưng cái bầu không khí ngọt ngào kia như tràn thẳng về phía cô, đến mức không thể né tránh.

Thu dọn xong xuôi, Sở Vãn Đường kéo hành lý bằng một tay, tay kia nắm chặt tay Hoài Hạnh. Hai người chào bạn cùng phòng: "Chúc nghỉ đông vui vẻ!" rồi rời khỏi ký túc xá.

Bạn cùng phòng nhìn bóng lưng họ khuất dần ngoài cửa, liền mở cửa sổ chat với Hoài Hạnh.

Không nhịn nổi mà nhắn: 【Cứu với! Hoài Hạnh! Sao mình thấy cậu với chị Vãn Đường không giống chị em bình thường chút nào hết vậy?!】

Hoài Hạnh đang ngồi trên xe ra sân bay, vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn của bạn cùng phòng.

Chuyện bị đoán ra cũng không có gì bất ngờ. Cô hắng giọng, đưa giao diện trò chuyện cho Sở Vãn Đường xem, rồi hỏi: "Trả lời sao giờ?"

Sở Vãn Đường ấn giữ nút ghi âm: "Xin chào, tôi là bạn gái của Hoài Hạnh."

Gửi đi.

Rất nhanh, bên kia gửi lại một chuỗi:【A a a a a a a a a a!!!】 【Chúc hai cậu hạnh phúc!】 【Rốt cuộc là yêu đương kiểu gì mà ngọt ngào đến thế hả trời?!】

Lần này là Hoài Hạnh trả lời: 【Là do định mệnh sắp đặt.】

Trả lời xong, cô tựa đầu vào vai Sở Vãn Đường, cười tủm tỉm nói: "Em nói đâu có sai mà, đúng không?"

"Không sai chút nào." Sở Vãn Đường nhìn hai bàn tay họ đang nắm chặt nhau, dịu dàng đáp: "Là duyên số chân chính mà không ai có thể chia cắt."

Khi về đến Vân Thành thì trời cũng đã tối, Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi ra đón họ.

Dù cô lúc nào cũng dính lấy Sở Vãn Đường, nhưng có khoảng thời gian về với mẹ, Hoài Hạnh vẫn đặc biệt dành thời gian và không gian để ở cạnh mẹ mình.

Sau bữa tối, Hoài Hạnh theo Hoài Chiêu về nhà. Cô ngồi trên ghế sofa, ăn dâu tây mẹ đã rửa sẵn, mắt thì dán lên màn hình TV nhưng ánh mắt cứ đảo qua đảo lại đầy lơ đãng.

Hoài Chiêu ngồi bên cạnh thấy con gái như vậy, liền hỏi: "Có chuyện gì à? Có gì thì cứ nói thẳng đi."

"Mẹ..." Hoài Hạnh nuốt dâu tây xuống, nhào vào lòng mẹ: "Có một chuyện con muốn thật lòng nói với mẹ."

"Chuyện gì vậy?"

"Con đang yêu rồi."

"Yêu nhau một năm rưỡi rồi mới chịu nói cho mẹ biết à." Hoài Chiêu xoa đầu con gái.

Hoài Hạnh kinh ngạc: "Mẹ biết từ khi nào vậy?"

"Vì mẹ là mẹ của con mà."

"Là chị kể cho mẹ ạ?" Hoài Hạnh vội vàng hỏi.

Hoài Chiêu: "Ừ." Bà nhớ lại: "Hôm con thi thử, hôm mà con bé từ thành phố bên vội vàng trở về đó, đột nhiên nói với tụi mẹ là con bé thích con." Nói đến đây thì dừng lại một chút, "Còn tự tát mình một cái nữa."

Nghe đến đây, Hoài Hạnh lập tức không ngồi yên nổi, rất muốn lên lầu tìm Sở Vãn Đường.

"Tiểu Hạnh, đợi đã." Hoài Chiêu nhìn thấu tâm tư con gái, gọi với lại.

Hoài Hạnh cố đè nén sự nôn nóng trong lòng: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Bây giờ nói vẫn còn kịp mà, mẹ thật sự mừng cho các con." Hoài Chiêu vuốt ve mặt con gái, ánh mắt đã ánh lên chút lệ, "Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, cứ yên tâm ở bên nhau, những chuyện khác, cứ để mẹ với Lệnh Nghi lo."

Hoài Hạnh hôn lên má mẹ một cái, cũng thấy sống mũi cay cay: "Mẹ à, con biết rồi. Được làm con gái của mẹ là may mắn lớn nhất đời con. Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của mẹ, mẹ đừng chê con nha."

"Sao mà chê được."

Rời khỏi nhà, Hoài Hạnh đi thẳng lên lầu. Đúng lúc Sở Lệnh Nghi cũng đang định xuống lầu, thấy cô thì khựng lại, liền bị cô ôm chặt lấy.

Sở Lệnh Nghi còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đã vòng tay ôm lại. Vài giây sau, bà nghe thấy Hoài Hạnh nhẹ giọng gọi: "Mẹ."

Bà sững người mất mấy giây, rồi mỉm cười đáp lại: "Mẹ ở đây." Bà vỗ nhẹ lưng Hoài Hạnh, "Phải luôn hạnh phúc nhé, Tiểu Hạnh. Nếu Vãn Đường bắt nạt con thì phải nói cho mẹ biết."

"Mẹ cũng phải luôn hạnh phúc với mẹ của con nha."

"Ừ, tụi mẹ làm được rồi."

Hai người buông nhau ra, trên mặt đều đẫm nước mắt. Sở Lệnh Nghi xúc động vô cùng, hít một hơi: "Đi đi, tìm Vãn Đường đi, con bé vừa mới về phòng đấy."

"Vâng."

Bây giờ đã quá quen thuộc rồi, Hoài Hạnh vào phòng Sở Vãn Đường cũng không cần gõ cửa nữa.

Trên mặt cô vẫn còn ánh lệ lấp lánh, Sở Vãn Đường nhìn thấy liền ôm cô vào lòng, vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Hoài Hạnh vuốt ve mặt cô: "Sao chị lại tự tát mình một cái, tim em đau lắm."

Sở Vãn Đường bật cười: "Lâu rồi mà." Cô nắm lấy cổ tay Hoài Hạnh, ghé nửa bên mặt kia lại gần, nói: "Em hôn nhiều vào, sẽ không đau nữa."

Hoài Hạnh in dấu môi mình lên má cô, vẻ mặt vô cùng trân trọng. Sau đó, cô chớp mắt, gọi tên người yêu: "Sở Vãn Đường."

"Ừ, chị đây."

"Em vừa mới đổi cách xưng hô với dì Lệnh Nghi rồi." Hoài Hạnh áp trán vào trán Sở Vãn Đường, "Em gọi dì ấy là mẹ."

Sở Vãn Đường sững người, rồi lại nghe cô nói: "Em còn hai năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, ở đây có mẹ, có chị, em không muốn đi đâu cả."

Giọng cô dần nghẹn ngào: "Đợi em tốt nghiệp rồi, chúng mình kết hôn nha?"

"Chị... chị có đồng ý không..." Giọng nói mang theo chút ngại ngùng.

Sở Vãn Đường không trả lời ngay, cô kéo ngăn tủ bên cạnh, lấy hộp nhẫn ra.

Dưới ánh nước mắt lấp lánh của Hoài Hạnh, trong vẻ mặt còn chưa kịp phản ứng của em, Sở Vãn Đường đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu vào ngón áp út của Hoài Hạnh...

"Em nên biết là chị luôn rất nguyện ý, Hoài Hạnh."

"Chúng ta đời đời kiếp kiếp, mãi không rời xa."

(Kết thúc If tuyến)

Lời tác giả:

Lại viết mà khóc nữa rồi, cứ nghĩ đến hai người họ trong phần chính văn là lại thấy xót xa...

Ngày mai sẽ quay lại dòng thời gian chính nhé ~~~

Mơ ngọt kẹo mềm cùng hai mẹ trong if tuyến sẽ mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.