Sau Khi Chia Tay Ta Khuynh Đảo Chúng Sinh Như Cũ

Chương 14: Matxa



Lê Nhược Nam vừa xoay người thì Lam Mộc Vũ đã vội giữ cô lại, làm ra dáng vẻ tội nghiệp hỏi: "Cái đó... lát nữa khi em đang tắm dở sẽ không đột nhiên cắt nước nóng chứ?"

"Sẽ không." Lê Nhược Nam đi ra tới cửa lại có chút không yên tâm, đành quay lại nhắc nhở một tiếng: "Nếu vẫn chưa tỉnh rượu thì chờ lát nữa tắm cũng được, không cần vội."

"Dạ."

Lam Mộc Vũ phẩy phẩy tay. Nàng uống ly nào đều bị Lăng San giám sát ly đó, nhìn thì như nốc hết chén này đến chén kia, nhưng thực tế rượu đã sớm bị tráo thành nước rồi. Từ đó về nhà cũng hơn nửa tiếng, ngồi trên xe cũng đủ thời gian tỉnh rượu.

Mới vừa uống rượu nên cho dù đã tỉnh, Lam Mộc Vũ cũng không dám ngâm mình, vội vội vàng vàng xối qua đã tắt vòi hoa sen, bọc cho mình một lớp áo choàng tắm rồi nhanh chóng ra ngoài.

Nàng một bên lau tóc một bên ngân nga, rồi lại đột nhiên phát hiện ra trong ánh đèn lờ mờ còn có hình người? Hóa ra Lê Nhược Nam vẫn còn ở đây!

"Chị không ngủ à?"

"Sợ em uống rượu vào say bí tỉ rồi còn ngâm nước sẽ chết đuối, trương phình ngửa bụng."

"Hứ!" Cái người này làm sao có thể thở ra mấy câu khó nghe như vậy nhỉ?

Nhưng nghĩ tới Lê Nhược Nam vừa rồi còn muốn chặn cổng, giới nghiêm nàng, Lam Mộc Vũ vẫn quyết định tới giãy dụa đòi quyền lợi.

Nàng đi tới, ngồi bên cạnh Lê Nhược Nam thương lượng: "Em là diễn viên, sau này quay những cảnh buổi đêm xong cũng không thể về nhà, nếu vậy thì bỏ cái giờ giới nghiêm đi sẽ tốt hơn chứ?"

"Tình huống đặc biệt, chờ tới lúc đó nói tiếp." Lê Nhược Nam quay qua nhìn Lam Mộc Vũ một chút, lại hỏi: "Hôm nay họp báo thế nào, có thuận lợi không?"

Họp báo như nào, phóng viên ra sao, điều tiếng có gì thay đổi, Lê Nhược Nam tùy tiện hỏi người khác hoặc mở di động ra xem một chút là có thể biết rồi mà? Chờ nàng tắm xong rồi mới hỏi là ý gì đây...

Lam Mộc Vũ điếng người, miễn cưỡng cười đáp lại: "Rất thuận lợi. Chỉ là..."

Lê Nhược Nam nghe tới liền ngồi ngay ngắn, rất nghiêm túc lắng nghe: "Tuy nhiên làm sao?"

Lam Mộc Vũ ném nỗi sợ qua một bên, vỗ vào sofa một cái rồi cảm thán: "Lăng tỷ không hổ danh là vương bài quản lí nha! Chị ấy sắp xếp người nằm vùng ở Thiên Hạo, còn lấy được bản hợp đồng quái quỷ mà họ soạn cho em, chị nói xem chị ấy có phải rất lợi hại không?"

Lê Nhược Nam hơi nghẹn họng, rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt tất cả vào trong, chỉ để lại một chữ: "Ừm."

Lam Mộc Vũ khéo léo quan sát nét mặt của Lê Nhược Nam, lại khoe thêm một tràng: "Tiếc là lúc đó chị không có mặt, không chứng kiến được cái nét mặt nhăn như khỉ của Phù Dao, còn có lúc chị ta bị phóng viên vây lại truy hỏi nữa cơ! Lăng tỷ thực sự quá lợi hại, chắc chắn là phúc tinh của em!"

"Cô ấy tốt vậy sao?"

Lam Mộc Vũ gật đầu cái rụp: "Ừm ừm, Lăng tỷ siêu siêu tốt bụng, em yêu chị ấy chết mất!"

Lê Nhược Nam hắng giọng, những lời sau đó trầm hẳn đi: "Ha, vậy thì chúc mừng em."

Lam Mộc Vũ cũng không thèm để ý, vung tay nói tiếp: "Này có là gì, chúng ta cùng vui. Em còn chưa cảm ơn Lăng tỷ, nhưng bây giờ gọi điện chỉ để nói chuyện đó, liệu có làm phiền đêm xuân của chị ấy cùng anh Phó không nhỉ?"

Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ một tiếng chị hai tiếng anh, thế mà lại toàn nói tới người ngoài! Cô hoài nghi về bản thân vô cùng tận, lẽ nào mình chỉ là không khí ư?

Lê Nhược Nam đứng dậy đi ra cửa, chỉ để lại vỏn vẹn một câu: "Tôi đi đây, em nhớ ngủ sớm."

Cửa phòng vừa đóng, Lam Mộc Vũ đã ôm lấy gối lăn lộn cười ha hả, cái thứ tiếng phấn khích tột độ này thậm chí còn xuyên qua cửa, lọt thẳng vào tai Lê Nhược Nam.

Vậy là không tới mấy giây sau, Lê Nhược Nam đã phát hiện bản thân bị Lam Mộc Vũ chơi một vố. Cô không nhịn được xoay người, lại mở cửa phòng ra, trực tiếp đi tới trước mặt Lam Mộc Vũ mà nhìn, sau đó làm dáng vẻ của người đứng ở trên nhìn xuống khẳng định: "Hợp đồng đó là do tôi đưa cho Lăng San."

Lam Mộc Vũ làm vẻ ngạc nhiên hỏi ngược: "Làm sao có chuyện đó được?"

"Tại sao không?"

"Chị ở Vân Thành có quen biết ai đâu, với người của Thiên Hạo lại càng không có liên hệ gì, chỉ có thể là Lăng tỷ sắp xếp người nằm vùng ở Thiên Hạo thôi!"

Lê Nhược Nam nhàn nhạt trả lời: "Phù Dĩ Minh bài bạc nợ nần chồng chất, tôi vừa hay biết chuyện nên cùng hắn làm một cái giao dịch nho nhỏ thôi."

Chỉ là, Lê Nhược Nam không nghĩ tới bản thân thậm chí còn không được Lam Mộc Vũ khen lấy một câu, ngược lại giây sau còn thấy Lam Mộc Vũ xù lông, cao giọng chất vấn: "Chị nói gì? Chị còn cho hắn tiền?!"

Lê Nhược Nam không hiểu, chỉ hời hợt gật đầu: "Chỉ là một chút tiền lẻ, vẫn làm nên chuyện."

Lam Mộc Vũ nhăn nhó thấy rõ, ở trong phòng ngủ đi đi lại lại làm vẻ suy tư: "Không được không được, cái ngữ như Phù Dĩ Minh làm sao có thể làm chỉ ngoan ngoãn xòe tiền ra như vậy a? Không được không được, em nhất định phải tới Thiên Hạo đòi cho bằng được."

Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ tức giận quắn quéo cả người, mấy cái ghen tị lẫn bức xúc trong lòng đều gạt phăng đi, lại trêu nàng thêm một câu: "Hổ thẹn à?"

"Không có!" Lam Mộc Vũ trong thâm tâm đang điên cuồng gào thét. Tiền của Lê Nhược Nam thì không phải tiền của nàng sao?

Có thể từ cái loại như Phù Dĩ Minh lấy được đồ tốt, vậy thì Lê Nhược Nam rốt cuộc đã trả bao nhiêu để coi là một chút tiền lẻ?

Đột nhiên Lam Mộc Vũ cảm thấy quả đắng hôm nay nàng nhét cho Phù Dao hết vui rồi, không hài lòng nữa, phải làm sao bây giờ?

Lê Nhược Nam chọt chọt vào cánh tay Lam Mộc Vũ hỏi: "Em không vui?"

"Đương nhiên là không vui rồi, cái tên Phù Dĩ Minh đó quá hời là đằng khác! Chị có biết hắn là người như nào không vậy?"

Lê Nhược Nam khó hiểu nói: "Không phải hắn chỉ là một tên vô dụng thôi sao, dù gì chị cũng giúp em lấy được cái hợp đồng quỷ đó, em tức giận gì vậy?"

Lam Mộc Vũ ấm ức nói, không giấu nổi nét buồn rầu: "Lần trước ở Đình Ngự Châu Tế hắn còn đánh chủ ý lên người em, em mới trả lại hắn một ly rượu vang thôi đấy..."

Lê Nhược Nam nghe tới đây liền trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đen thui và lạnh đi trông thấy.

"Việc này chị sẽ xử lí thật tốt, chỉ là..."

(Editor said: đoạn này không phải dịch sai ngôi xưng đâu cả nhà, tui cố tình edit cho cổ xưng chị để vừa giống lỡ lời, vừa như hạ tông giọng để dỗ Lam Mộc Vũ á, còn trong bản QT chỉ có xưng ta – ngươi thôi.)

"Chỉ là...?"

"Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tôi bỏ tiền ra giúp em như vậy, em xem hợp đồng có phải nên sửa..."

"Em sẽ matxa!" Lam Mộc Vũ nhanh chóng cướp lời.

Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ một lượt, cũng không giấu nổi sử ghét bỏ của bản thân. Xem cái xuất thân của nàng, cũng không hi vọng Lam Mộc Vũ có thể làm được trò trống gì.

Nhưng cái ánh mắt này thu vào trong mắt Lam Mộc Vũ liền giống như khinh thường, trực tiếp dấy lên trong lòng nàng sự phẫn nộ. Lê Nhược Nam, Lê Nhược Nam, Lê Nhược Nam, vì cái gì mà dám khinh thường Lam Mộc Vũ nàng aaaaaaa?!!

Vài giây sau, Lam Mộc Vũ liền thay đổi hẳn. Gò má ửng hồng, xõa mái tóc dài để từng lọn thõng xuống bên vai, lại kéo sát áo tắm đã hơi ươn ướt vào người mình, Lam Mộc Vũ hoàn thành dáng vẻ để lại cho người ta vô vàn mơ mộng.

Nàng vỗ vỗ giường, dịu giọng mời: "Tới đây."

Lê Nhược Nam mặc dù có cảm giác không đúng lắm, nhưng ngẫm lại thì lên giường ngồi cũng không phải vấn đề gì to tát, đành miễn cưỡng làm theo.

Lê Nhược Nam vừa ngồi xuống thì Lam Mộc Vũ đã chầm chậm bò lên giường, ở ngay trước mặt Lê Nhược Nam từ tốn cởi áo choàng tắm ra. Áo tắm vừa cởi qua cổ đã xuôi xuống đến eo, lộ tới thắt lưng váy ngủ.

Lê Nhược Nam: "Em... em..."

"Em... em? Em làm sao?" Lam Mộc Vũ làm ra điệu bộ oan ức, hỏi ngược: "Chị không cần à?"

Lê Nhược Nam tuy cảm thấy trong miệng có hơi khô rồi, nuốt nước bọt... ừm, có chút khó khăn. Nhưng vẫn phải thô bạo kéo Lam Mộc Vũ tới, ra lệnh: "Đem đồ cho tôi mặc."

"Áo tắm đều đã bị tóc em làm ướt rồi, em cởi nó ra thì làm sao?" Lam Mộc Vũ treo nguyên cái nụ cười nham hiểm vừa có phần bỉ ổi, vừa có phần giả dối ấy trên mặt, còn làm ra vẻ âm thầm đánh giá Lê Nhược Nam, ánh mắt di chuyển rất khẽ.

"Lê đại tổng tài, chị vừa rồi đã nghĩ gì, hả?"

Lê Nhược Nam lại nghẹn một cái, thẹn quá hóa giận phải lấp liếm một câu: "Còn không mau giúp tôi xoa bóp vai à?"

"Muốn em giúp chị matxa vai?" Lam Mộc Vũ từ tốn cầm điện thoại di động lên, từng ngón trắng nõn nà lướt đi thật nhẹ, rồi nàng lại vòng về phía sau Lê Nhược Nam, ở bên tai cô thủ thỉ từng hơi nóng rát: "Nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Lê Nhược Nam hiện tại có chút căng thẳng, đến tai cũng đỏ gay lên rồi.

"Nhưng..." Đợi tới khi Lê Nhược Nam đã mất kiên nhẫn, Lam Mộc Vũ mới nói tiếp: "Đã hơn mười giờ rồi, nên đi ngủ thôi."

"Tôi quy định là chín giờ, hiện tại đã qua giờ đó rồi."

"Vậy thì càng nên đi ngủ chứ?" Lam Mộc Vũ nhàn nhã ngả mình lên giường, chống tay làm điệu, miễn cưỡng nói: "Đây chính là chị dạy dỗ em nha, phải làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc."

Lê Nhược Nam:... Cô hối hận rồi, những quy định này rốt cuộc phải xử lí như nào đây?

Nào là cắt điện cắt nước tới khóa cổng nhà, hiện tại đổi ý còn kịp không?

Lê Nhược Nam nỗ lực muốn giải thích: "Tôi..."

Lam Mộc Vũ chỉ thẳng ra cửa, muốn tiễn khách: "Suỵt, em muốn ngủ."

Để Lê Nhược Nam trong tình trạng này cùng Lam Mộc Vũ tranh luận thì chi bằng vứt cho cô văn kiện, xử lí cả một đêm còn tốt hơn. Vậy nên cuối cùng Lê Nhược Nam vẫn phải đem cái tâm trạng bứt rứt, khó chịu đó rời đi.

Vài phút sau, như đã đoán trước, phòng ngủ của Lam Mộc Vũ lại bị ngắt điện, nghĩ bằng đầu gối cũng biết kẻ xảo trá nào đã làm việc này.

Chỉ là, lần này điều hòa vẫn còn chạy.

Mặc dù người đã đi, điều hòa vẫn bật nhưng đêm đó Lam Mộc Vũ cũng không ngủ được. Đời trước nàng vào Thiên Hạo, sự nghiệp tụt dốc không phanh, nàng chịu rất nhiều ủy khuất, hiện tại mọi chuyện lại kéo về khiến Lam Mộc Vũ phải suy tư.

Cho tới khi đồng hồ báo thức vang lên, Lam Mộc Vũ mới chợt tỉnh dậy. Hôm qua Lăng San đã dặn vì cô ấy phải theo Phó Khiêm đi hoạt động nào đó ở thành phố kế bên nên không thể nào đón Lam Mộc Vũ, miễn cưỡng dặn nàng ra ngoài cẩn thận.

Lam Mộc Vũ dù sao cũng là người của công chúng, cho dù mang khẩu trang thì tự mình đánh xe ra ngoài cũng không tiện. Nàng đành phải xuống nước tìm tới Lê Nhược Nam, gọi một cuộc điện thoại.

Bị từ chối?!

Lẽ nào Lê Nhược Nam còn thù nàng chuyện tối qua? Người đâu mà thù dai thế?

Nhưng một giây sau, Lê Nhược Nam đã gửi tin nhắn tới Wechat:【 Có chuyện gì? 】

Lam Mộc Vũ thở phào một hơi, thì ra Lê Nhược Nam vẫn còn phản ứng, xem ra không vấn đề gì.

【 Em muốn ra ngoài một chuyến, cần có xe. 】

【 Lần trước tôi cho em không phải đã nói không cần rồi sao? 】

Lam Mộc Vũ mím môi, trả lời lại:【 Em sẽ trả tiền xe. 】

Lê Nhược Nam rất nhanh liền phản hồi: 【 Chờ ở đó, Tiểu Trương sẽ tới đón. 】

Khi Tiểu Trương đến, Lam Mộc Vũ cũng vừa mới ăn xong. Vừa lên xe, nàng đã nhận được tin nhắn của Lê Nhược Nam: 【 Tiền xe. 】

Tiền xe?

Lam Mộc Vũ cười khẩy, vung tay một cái liền phát ra hẳn 0,01 tệ tiền lì xì, còn khảng khái đáp: 【 Không cần tìm. 】

Sau đó nàng liền thẳng thắn đóng Wechat, mặc cho Lê Nhược Nam có gào thét thổi lửa phun nước gì cũng mặc kệ, oanh tạc thế nào cũng không cắt được màn hình để lôi nàng ra xử.

Đóng di động rồi, tinh thần thực sự sảng khoái.

Tác giả có lời muốn nói: Ở khu bình luận có tiểu khả ái nói Lê tổng đối với Mộc Mộc cắt điện còn gác cổng như vậy, chẳng khác ở kí túc xá trường học là bao, khả năng là do tôi viết còn chưa đủ lố bịch... Điều hòa có, nước nóng cũng có mà.

Hôm nay Lê tổng nói, một ngày nào đó sẽ trả lại "con dê" này.

(Trong bản QT chỉ có ngôi xưng "ta", editor chuyển thành "tôi" để phù hợp với tác giả nhé)