Sau Khi Chia Tay Ta Khuynh Đảo Chúng Sinh Như Cũ

Chương 15: Thử vai



May mắn là Lam Mộc Vũ còn có một cuốn sổ tay ghi chép toàn bộ công việc nàng phải nhận, vì dù gì việc nàng sống lại cũng đã mang tới không ít sự thay đổi, hầu hết đều đến khá nhanh nhưng rất thuận lợi.

Hôm nay Lam Mộc Vũ ra ngoài là vì muốn đến tham gia buổi thử vai đã lên lịch từ trước trong đoàn phim 《 Hạn định phiến thụ 》. Đời trước bởi vì gia nhập Thiên Hạo mà nàng bỏ lỡ buổi thử vai này, phải cung cúc nghe theo công ty, dắt người mới tham gia mấy vở kịch thương mại. Phí công phí sức vào mấy chuyện này cũng chính là lí do mà con đường thăng tiến của nàng ngày càng mịt mờ xa xăm, nhìn không thấy tương lai đâu cả.

Sau khi buổi họp báo kết thúc nàng cũng có hỏi qua ý kiến của Lăng San, cũng may cô ấy đọc qua kịch bản thì không thấy vấn đề gì nên không ngăn cản.

Nàng mặc dù rất thích đóng phim của đạo diễn Thích, bộ phim《 Trong lòng lặng lẽ nói yêu em 》còn giúp nàng đoạt được giải Người mới xuất sắc nhất, nhưng đó cũng chỉ là bộ phim điển hình hướng về các giải thưởng, khán giả chân chính vẫn sẽ đón nhận, cơ mà sức hút lẫn sự quan tâm thì không lớn lắm. Vậy nên cho dù về mặt điện ảnh vẫn thành công, nhưng với diễn viên như Lam Mộc Vũ thì vẫn không có quá nhiều hỗ trợ.

Đối với người mới như nàng mà nói, vẫn cần tích góp kinh nghiệm, bồi dưỡng năng lực lẫn vận khí của mình cho tốt.

Sở dĩ nhớ rõ được đoàn phim này cũng bởi đạo diễn là Cố Diên. Cố Diên là một thanh niên trẻ tài năng, chỉ dùng số vốn rất nhỏ nhưng lại tạo ra được bộ phim điện ảnh chất lượng cao. Chỉ là đời trước《 Hạn định phiến thụ 》không thể có suất chiếu tại rạp, chỉ có thể lan truyền trên mạng, phát hành online, thế nhưng ngày công chiếu đầu tiên đã thu hồi được vốn, sau này cũng không thiếu nhãn hàng mong muốn được quảng cáo trên các diễn đàn của mình; vậy nên bộ phim này có thể nói là kiếm bộn, tiền thu về không đếm xuể.

Cố Diên có phong cách cùng góc độ quay phim rất mới mẻ, độc đáo, đời trước nổi như cồn, còn giành được giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất. Khi đó Phù Dao cũng muốn đóng phim của Cố Diên, nhưng đã bị loại ở vòng gửi xe rồi, nên cô ta cứ ngày ngày nhắc tới chuyện này trước mặt Lam Mộc Vũ, còn luôn miệng xỉa xói mấy bộ phim mạng kinh phí thấp mà Cố Diên đã từng làm.

Mà lần này trọng sinh, Lam Mộc Vũ nhất định sẽ không bỏ qua lần thử vai này.

Lam Mộc Vũ đưa địa chỉ cho tài xế, đi khoảng nửa tiếng là tới nơi. Lam Mộc Vũ vừa hay có thời gian để chợp mắt, mà tài xế cũng nhớ lời Lê Nhược Nam đã nói, liếc kính chiếu hậu một cái liền báo lại: "Lam tiểu thư, tôi đang làm bảo vệ ở công ty thì được Lê tổng chọn đi đón người, nhưng cô yên tâm, thân thủ của tôi cũng khá tốt."

Lam Mộc Vũ cố gắng mở mắt đánh giá tài xế này một hồi, nhìn toàn thân gầy gò như vậy, bắp thịt cũng không rõ được bao nhiêu, nhưng nghĩ đến là do Lê Nhược Nam chọn thì hẳn là không có vấn đề gì, nên nàng chỉ tùy tiện đáp: "Ừm."

Phía trước là đèn đỏ, tài xế sau khi dừng hẳn xe lại mới quay xuống cúi chào, tự giới thiệu về mình: "Thân thủ của tôi rất tốt, khi làm bảo vệ trong công ty cũng không ai đánh thắng được tôi. Bình thường tôi làm việc cũng rất nhanh nhẹn, vậy nên nếu cô cần gì có thể nói với tôi, tôi làm được nhiều hơn người khác vài phần đấy."

Lam Mộc Vũ nghe tài xế nói tới tỉnh ngủ, nàng chớp chớp mắt hỏi lại: "Vì vậy?"

Tài xế cười cười đáp: "Vậy thì cô có thể xem xét để tôi làm vệ sĩ riêng. Cô thấy sao?"

Vệ sĩ? Lam Mộc Vũ lúc này mới nhớ ra đời trước bản thân cũng từng có ý định thuê vệ sĩ do bị fans quấn lấy không buông, một mình nàng không thoát thân nổi. Nếu đã là Lê Nhược Nam tự chọn, vậy thì người này hẳn cũng không quá kém.

Chỉ là người này... nhìn có chút không an tâm.

Lam Mộc Vũ hỏi: "Là ý của anh hay là ý của Lê Nhược Nam vậy?"

Tài xế ngại ngùng gãi đầu, lại đáp: "Lê tổng để tôi đi theo cô, nếu cô không định thuê tôi thì tôi phải chịu cảnh thất nghiệp thôi."

Lam Mộc Vũ nhìn tài xế với vẻ nghi ngờ, hỏi dò: "Lê Nhược Nam để anh mỗi ngày theo tôi thế này, có phải cũng là để thuận tiện giám sát tôi không?"

Đèn đỏ đã bật xanh, tài xế lại khởi động xe, chuẩn bị chạy, cũng vẫn kịp nói thêm một câu: "Nhà tôi còn mẹ già bệnh tật, hai đứa con thơ khóc lóc đói ăn..."

Lam Mộc Vũ hỏi ngược: "Anh nhìn cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, vậy mà đã kết hôn rồi sao?"

Tài xế hắng giọng một cái, lập tức đính chính: "Là tôi nói hơi quá, nhưng chung quy là cả nhà cũng đều dựa vào đồng lương của tôi mà sống, nếu giờ cô không cần tôi thì tôi đành thất nghiệp thôi."

Lam Mộc Vũ không nghĩ tới Lê Nhược Nam còn có chiêu như này, lại cảm thấy trò mèo vừa rồi của bản thân đối với Lê Nhược Nam không thấm vào đâu, cũng tiêu tan vài phần hả hê. Nàng dò hỏi: "Vậy tiền lương của anh là ai trả?"

"Lê... Lê tổng không nói rõ." Tài xế nghĩ tới lời Lê Nhược Nam, quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Lam Mộc Vũ nói ẩn ý: "Hiện tại tôi trả tiền cho anh thì anh sẽ là người của tôi, phải nghe lời tôi, anh hiểu chứ?"

"Đã rõ đã rõ." Tiểu Trương nhanh nhảu đáp lời: "Sau này Lam tiểu thư cứ gọi tôi – Tiểu  Trương là được."

Đợi được tới một cái đèn xanh đèn đỏ khác thì nhân lúc Lam Mộc Vũ không để ý, Tiểu Trương lén lút lấy điện thoại nhắn tin cho Lê Nhược Nam: 【 Lê tổng, Lam tiểu thư đã đồng ý giữ tôi lại rồi. 】

Đối phương rất nhanh đã phản hồi: 【 Đoàn phim phức tạp, nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt. 】

Buổi thử vai được sắp xếp tại một nhà thể thao cũ. Tiểu Trương đưa Lam Mộc Vũ xuống xe, cẩn trọng làm những việc phù hợp với trọng trách của mình. Cho dù nơi tổ chức thử vai nhìn có chút đơn sơ, nhưng vẫn tụ tập không ít người, chủ yếu là các sinh viên của các trường nghệ thuật.

Lam Mộc Vũ vừa tới gần thì có một cô gái tới tiếp đón, hỏi thăm: "Xin chào, cô tới thử vai cho bộ phim 《 Hạn định phiến thụ 》sao?"

Lam Mộc Vũ kéo khẩu trang xuống trả lời: "Tôi là Lam Mộc Vũ, tới thử vai nữ thứ, xin hỏi khi nào sẽ đến lượt tôi?"

"Ô kìa, Lam Mộc Vũ, cô còn tới đây thử vai sao?" Một âm thanh quyến rũ vang lên, Hàn Phỉ Phỉ từ trong bước ra, lại hỏi: "Chúng ta gặp nhau ở đây cũng trùng hợp quá nhỉ?"

Hản Phỉ Phỉ nói mấy lời này, rất nhanh sẽ khiến các nhân viên trong trường quay tò mò, đưa ánh mắt của họ đi chơi hơi xa, cuối cùng hướng lên hai người mà bàn tán. Bây giờ hai người gặp nhau tại một bộ phim, đối với người ở đây cũng không thể trách họ hiếu kì.

Nguyên nhân rất dễ đoán, bởi vai nữ chính của bộ phim này đã được xác định từ trước, chính là Hàn Phỉ Phỉ thủ vai, giờ Lam Mộc Vũ tới, hẳn sẽ phải đối thoại với Hàn Phỉ Phỉ, mà ân oán giữa hai người này đã xuất hiện từ lâu lắm rồi.

Hàn Phỉ Phỉ khi thủ vai trong bộ phim《 Trong lòng lặng lẽ nói yêu em 》đã bị Lam Mộc Vũ chèn ép về vai diễn, mà sau đó giải thưởng cũng không có duyên với cô ta. Việc công thì coi như chỉ tới đó, nhưng mấy ngày trước Hàn Phỉ Phỉ còn ngang nhiên trào phúng Lam Mộc Vũ trên Weibo rằng nàng có kim chủ hậu thuẫn, đồng thời đăng cả video hẹn hò của Lam Mộc Vũ lên.

Chỉ có điều sau đó lại khui ra chuyện Phù Dao và Lam Mộc Vũ là người yêu, cũng may việc Phù Dao làm sau đó thu hút đủ các loại công kích của mọi người, mới không còn ai chú ý tới Hàn Phỉ Phỉ nữa.

Không có người nhớ tới mình thì việc gì Hàn Phỉ Phỉ phải e dè, dễ dàng buông tha cho Lam Mộc Vũ như thế? Dù sao ở trên Weibo cũng đã đăng đàn như vậy rồi, bất mãn trong lòng đã thành bất hòa ngoài mặt, vất vả lắm mới tìm được cơ hội hạ bệ Lam Mộc Vũ, Hàn Phỉ Phỉ nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà Lam Mộc Vũ lại chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Hàn Phỉ Phỉ một cái, rồi vòng qua cô ta đi thẳng vào trong.

Không ngờ người vừa lướt qua thì Hàn Phỉ Phỉ đã kéo tay nàng giữ lại, miệng không biết xấu hổ mà hỏi: "Chúng ta đã quen biết lâu như vậy, cô thấy tôi cũng không thèm chào lấy một câu à?"

Lam Mộc Vũ nhíu mày, đáp gọn lỏn một câu: "Thả ra."

Hàn Phỉ Phỉ cũng không để ý, nhìn về phía những người vẫn đang xem trò vui rồi nói khích: "Lam Mộc Vũ này, không phải cô còn giận tôi đấy chứ? Lúc đó tôi cũng không biết cô với Phù Dao đã chia tay, chỉ là thấy cô xinh đẹp như vậy còn phải tìm kim chủ, không phải có chút vấn đề à? Cô cũng đừng nản chí chứ?"

"Ý gì?"

"Nghe nói cô kí hợp đồng với Tinh Diệu rồi? Nhìn lại thì Tinh Diệu đối với cô cũng chẳng ra sao nhỉ? Cho nên công ty quản lí tốt chưa chắc đã tốt, còn không bằng có kim chủ hậu thuẫn sau lưng."

Lam Mộc Vũ hỏi ngược: "Vậy cô tới đây là để tìm chỗ dựa à?"

Hàn Phỉ Phỉ kênh kiệu hất cằm đáp: "Tôi là nữ chính bộ phim này!"

"Ồ, vậy chúc mừng cô." Lam Mộc Vũ lạnh nhạt trả lời qua loa.

Hàn Phỉ Phỉ không giấu nổi sự đắc ý của mình, khóe miệng lại nhếch lên, đắc ý nói tiếp: "Cô xem lại cô đi, lúc trước có Phù Dao chống lưng nên mới có thể đóng vai nữ chính tùy tiện thế, hiện tại thì dám tới nơi này thử vai à? Đạo diễn hiện tại đã đồng ý đưa tôi vai nữ chính này rồi, cảm thấy tôi quá phù hợp với vai này đi, tôi cũng hết cách Lam Mộc Vũ ạ, cô sẽ không trách tôi chứ?"

Hàn Phỉ Phỉ càng nói, những tiếng xì xào bàn tán xung quanh Lam Mộc Vũ càng lớn hơn.

Lần này Lam Mộc Vũ rốt cuộc cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hàn Phỉ Phỉ, chính là muốn đem tất cả cố gắng nỗ lực của nàng đổ cho việc có kim chủ chống lưng. Hiện tại Hàn Phỉ Phỉ đã được đóng vai nữ chính, ý tứ hẳn là kĩ thuật diễn xuất của nàng không bằng cô ta.

Nhưng nàng cũng chẳng phải bởi vì Phù Dao có quan hệ nên mới qua được vòng thử vai, mà kể cả Phù Dao có rải tiền mở lối, cô ta cũng chẳng với tới đạo diễn Thích được.

Lam Mộc Vũ nghĩ mấu chốt cũng không nằm ở việc đó, không nhất thiết phải tranh luận cùng Hàn Phỉ Phỉ làm gì, nên trực tiếp hất tay cô ta ra, đi theo nhân viên vào bên trong.

Thái độ của Lam Mộc Vũ trực tiếp vả vào mặt Hàn Phỉ Phỉ một cái, cô ta ra sức nói ẩn ý sâu xa, cũng đã cố gắng diễn cho ra dáng vẻ bản thân muốn; vậy mà trước mặt Lam Mộc Vũ lại chỉ giống một con hề diễn tuồng lố bịch. Hàn Phỉ Phỉ quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người vẫn còn nhìn ngó, bàn tán xôn xao mới miễn cưỡng cười một cái, nói bâng quơ: "Thấy chưa, cô ta thẹn quá hóa giận."

Lam Mộc Vũ bước vào nơi đang diễn ra buổi thử vai, nhìn thấy ngay người đang ngồi chính giữa là Cố Diên. Anh ta đã ngót nghét ba mươi, người vẫn mặc bộ đồ thể dục. Nàng thấy anh ta chuyên chú xem kịch bản, lật giở liên tục, cây bút trong tay không có giây phút nào được ngơi nghỉ. Mà Hàn Phỉ Phỉ lúc này cũng đi tới, đắc ý ngồi ngay bên cạnh.

Buổi thử vai này chỉ diễn mấy đoạn ngắn, đoàn phim cũng không phát kịch bản trước cho diễn viên, nên khi Lam Mộc Vũ nhận phần của mình mới biết đoạn ngắn này là nữ thứ bị nam chính vứt bỏ, rơi vào trạng thái trầm cảm nghiêm trọng, cả ngày chìm trong âu sầu uất ức. Đoạn này có thể coi là thử thách kĩ năng diễn xuất của diễn viên, còn không có đạo cụ đi kèm.

Cố Diên đã từng xem qua bộ phim điện ảnh của Lam Mộc Vũ, ấn tượng đối với nàng cũng không tệ, nhưng bởi vì Hàn Phỉ Phỉ gia nhập đoàn phim trước, mấy lần cứ luôn nói bóng gió về đời tư của Lam Mộc Vũ không trong sạch, ngấm ngầm chỉ trích Lam Mộc Vũ thiếu chuyên nghiệp, ở trong đoàn phim phải quay đi quay lại một cảnh rất nhiều lần, khiến đạo diễn cũng phải mất kiên nhẫn v.v.

Điều này khiến cho Cố Diên tận đáy lòng cũng không còn quá coi trọng Lam Mộc Vũ, bởi vậy nên khi gọi nàng lên diễn, giọng điệu của anh ta cũng lạnh đi vài phần: "Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu luôn đi."

Lam Mộc Vũ đời trước đã diễn qua nhiều kiểu nhân vật, kiến thức cơ bản đã nắm vững, hiện tại chỉ vội vã nhìn đoạn kịch bản ngắn trong tay rồi nhắm mắt lại. Mở mắt ra thì nhìn theo hướng Cố Diên, nhưng trong mắt vừa mơ hồ lại như có khoảng trống, lẩn khuất là tâm hồn thiếu nữ có đôi phần e thẹn: "Ca ca... là chàng sao, là chàng trở về tìm ta sao?"

Chỉ thấy Lam Mộc Vũ nhào về phía trước, ôm lấy không khí như bắt hụt, rồi lại làm như nghĩ tới điều gì đó, khóe mắt hơi ửng hồng, miệng lẩm bẩm: "Là giả, đều là giả hết..."

Từng âm đều run run như vỡ vụn, nàng cố gắng khống chế chính những cảm xúc trong lòng mình, ở đuôi mắt bắt đầu xuất hiện giọt nước rưng rưng, nhưng chưa kịp lăn xuống thì...

"Cắt." Cố Diên lập tức kêu Lam Mộc Vũ dừng lại, trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn: "Được, quá được, quá tốt rồi! Cô, cô có thể thử lại một đoạn khác không?"

Lam Mộc Vũ rất nhanh đã thoát vai, trở về dáng vẻ diễn viên lễ phép, cười mỉm đáp lại Cố Diên: "Đương nhiên là được ạ."

Trạng thái của Lam Mộc Vũ thay đổi nhanh như vậy cũng khiến Cố Diên nhìn với ánh mắt khác đi, dù sao nghệ sĩ muốn thực sự diễn tốt một vai thì rất đáng quý, nhưng cũng rất dễ xảy ra tình trạng quá nhập tâm, không phân biệt được vai diễn với thực tại, rất khó thoát li được trong thời gian ngắn. Mà Lam Mộc Vũ vừa hay có thể nhanh chóng nhập vai, cũng nhanh chóng thoát vai, thực ảo phân biệt rõ ràng, chính là thiên phú trong mảng diễn xuất.

Đoạn thứ hai được đưa tới cho Lam Mộc Vũ không phải là vai nữ thứ mà là của nữ chính. Nữ chính là bạn thân của nữ thứ, thấy bạn thân sa sút liền tìm tới cửa nhà tra nam, nàng không cần đoán cũng biết người tra nam càng thích thú hơn chính là bản thân mình.

Lam Mộc Vũ tập trung vào vai diễn, trong nháy mắt đã hoàn thành kết nối cảm xúc với nhân vật, lập tức hét lên: "Hoắc Kiêu, anh còn có mặt mũi để nói mấy lời như này à? Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!"

"Anh có biết xấu hổ không? Có thực sự hiểu yêu nghĩa là gì không? Anh không cảm thấy có lỗi với cô ấy à?"

Lam Mộc Vũ bước vài bước rồi lại quay đầu, nở một nụ cười trào phúng, mỉa mai, lạnh nhạt thông báo: "Kể từ hôm nay, Lâm gia tôi chính thức ngừng hợp tác với Hoắc gia trong mọi lĩnh vực."

Chờ nàng diễn xong, cả kịch trường đều yên lặng như tờ, mãi tới khi Cố Diên vỗ tay tán thưởng, rất hài lòng mà khen ngợi: "Rất tốt, cô diễn rất tốt haha."

Lam Mộc Vũ hướng về phía Cố Diên, khom lưng cúi chào: "Cảm ơn đạo diễn."

"Cô có thể trở về chờ tin tức được rồi."

Lam Mộc Vũ quay người rời đi, Cố Diên vẫn còn nhìn theo mãi. Anh ta lắc đầu ngao ngán, không thể giấu nổi những hối tiếc cùng ân hận.

Nếu không phải vì không đủ kinh phí làm phim, Cố Diên cũng không tới mức phải dâng vai nữ chính cho Hàn Phỉ Phỉ. So với Lam Mộc Vũ, kĩ năng diễn xuất của Hàn Phỉ Phỉ thực sự là trò hề, nếu không phải nói là một trời một vực. Chưa kể mấy ngày hôm nay Hàn Phỉ Phỉ vào đoàn phim vênh váo kênh kiệu rồi yêu sách đủ đường, mà cô ta lại vô cùng tự hào với cái tài diễn xuất kém cỏi của bản thân, chuyện này cũng làm Cố Diên đau đầu hết sức.

Lam Mộc Vũ giá trị nhan sắc cao, kĩ thuật diễn cũng xuất sắc, vừa mới nãy anh ta còn khen hết lời, thực sự phải dành vai nữ chính cho nàng mới xứng đáng. Chỉ là theo lời Hàn Phỉ Phỉ nói thì Lam Mộc Vũ vừa mới rời khỏi kim chủ, không có hậu thuẫn vững chắc; nàng ở trong giới giải trí này nếu thực sự trung thực thì làm sao sinh tồn được đây?

Nếu không có cách nào để nàng làm nữ chính thì chỉ có thể lặng lẽ thêm đất diễn cho nàng, cũng làm cho phim đặc sắc hơn một chút.

Nhìn thấy đạo diễn tiếc hùi hụi, Hàn Phỉ Phỉ tức sôi máu, móng tay cô ta cũng sắp găm thủng bàn tay mình rồi. Dựa vào cái gì mà mỗi lần Lam Mộc Vũ xuất hiện đều có thể hạ bệ cô ta?

Lần này cô ta hi sinh thân mình, chấp nhận cặp kè với một tên nhà đầu tư tai to mặt lớn mới có thể đổi lấy vai nữ chính. Vốn định ở trong cái đoàn phim nhỏ này vênh váo chút, để hết thảy ánh sáng, sự chú ý đều xoay quanh mình, ấy thế mà nửa đường lại có một Lam Mộc Vũ chắn ngang?

Hàn Phỉ Phỉ vừa mới ra khỏi kịch trường liền bị người chắn lại. Nhìn cô gái trước mặt, Hàn Phỉ Phỉ lập tức cảnh giác, nghi ngờ hỏi: "Cô là ai?"

"Xin chào, cô là Hàn Phỉ Phỉ đúng chứ? Tôi là Khương Thiên Nhu. Có chút chuyện liên quan tới Lam Mộc Vũ, cô có hứng thú không?"

***

Được Cố Diên khen nên tâm trạng Lam Mộc Vũ hiện tại rất tốt. Dù sao từ khi trọng sinh tới giờ thì đây là lần đầu tiên Lam Mộc Vũ diễn kịch, những tán thưởng của Cố Diên ban nãy cho nàng không ít động lực.

Lê Nhược Nam vừa về tới nhà đã thấy Lam Mộc Vũ bày kín một bàn thức ăn, vừa ngâm nga hát vừa bắt chuyện với cô: "Chị về rồi."

"Em làm?" Lê Nhược Nam có chút không tin vào mắt mình. Bàn thức ăn này, nhìn thế nào cũng không giống do cái người chiên quả trứng còn không ra hình thù như Lam Mộc Vũ làm.

"Ừm~" Lam Mộc Vũ đem bát đũa ra, Lê Nhược Nam vẫn còn nghi hoặc, cô cười cười chuẩn bị tẩu thoát: "Tôi gọi đồ ăn ngoài."

Bất quá Lê Nhược Nam vẫn phải cầm đũa lên nếm thử, lại nhớ tới hôm nay Tiểu Trương báo cáo những gì, tùy tiện hỏi một câu: "Hôm nay em thử vai thế nào?"

Lam Mộc Vũ đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng tột cùng, vẫn chưa hoài nghi vì sao Lê Nhược Nam biết được bản thân đi dâu, làm gì. Nàng hất cằm tự hào, vô cùng đắc ý trả lời: "Vai nữ thứ nắm tám chín phần mười rồi."

Lê Nhược Nam đang "chấm mút" nghe tới đó liền giật mình hỏi: "Nữ thứ à? Không phải nữ chính sao?"

"Đâu ra nữ chính vậy?"

Lê Nhược Nam cau mày, lại trầm ngâm một chút, liệu có phải có khâu xử lí nào đó xảy ra vấn đề không?

Lam Mộc Vũ thấy vậy liền nhanh miệng giải thích: "Em đã nói với chị rồi, đừng nhìn đoàn phim này hiện tại chẳng ra sao, tương lai nhất định sẽ thành công đó!"

"Lăng San không thông báo gì cho em à? Mấy ngày nữa tự sẽ có kịch bản tìm tới cửa, đâu cần em phải chạy lung tung kiếm đoàn phim?"

"Không muốn, em thích cái này cơ." Lam Mộc Vũ nghe Lê Nhược nam nói vậy liền không vui, lập tức đáp trả: "Kịch bản này tốt, đạo diễn và đoàn đội cũng tốt, sẽ không kém hơn so với những kịch bản chị tìm."

Lê Nhược Nam đánh giá Lam Mộc Vũ một lượt, nhìn ra hình như nàng thực sự không nói dối, đành hỏi lại: "Thực sự không suy nghĩ thêm sao?"

Lam Mộc Vũ lắc đầu: "Phải là cái này."

Lê Nhược Nam thở dài, không tiếp tục khuyên nữa.

Sau khi ăn xong, Lê Nhược Nam gọi cho Lăng San để chất vấn: 【 Tôi kêu cô tìm kịch bản cho Lam Mộc Vũ, nhưng kịch bản còn chưa tới tay em ấy đã tự chạy đi tìm đoàn phim rồi. Cô có biết chuyện này không? 】

【 Lê tổng, đây là em ấy yêu cầu, tôi tôn trọng quyết định của nghệ sĩ. Với cả, tôi đã xem qua rồi, nội dung cũng mới mẻ độc đáo, có tiềm năng. 】

Lê Nhược Nam suy nghĩ vài giây: 【 Vậy cô giúp tôi hỏi đạo diễn xem còn thiếu đầu tư không, nếu còn thì... mạnh tay đi. 】

(Editor said: Nam Nam, Mộc Mộc đã ngồi chễm chệ trên cung trăng rồi!!!)