Lê Nhược Nam giây trước vừa cúp điện thoại, giây sau đã nhoài mình ra phía cửa sổ, tay chống lên bệ cửa, ngó ra ngoài nhìn xa xăm. Bầu trời đêm nay nhiều sao, toàn là sao sáng.
*Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa truyền tới, còn cái gương mặt giảo hoạt của Lam Mộc Vũ thì vừa hay ló ra, cười toe toét chào hỏi: "Chào buổi tối Lê tổng."
"Em tới đây làm gì?" Lê Nhược Nam ngay lập tức cảnh giác, nhưng cái chân cô cứ là không nghe lời, đã rục rịch muốn bước về phía Lam Mộc Vũ.
Nhưng Lam Mộc Vũ lại nhanh hơn một bước, đã tiến tới trước mặt Lê Nhược Nam làm bộ chống tay lên khung cửa sổ, cố ý uốn éo lắc lư, ngúng nguẩy nói: "Đêm dài như vậy, ở một mình cô đơn như này làm sao không lạnh a~"
"Nói tiếng người."
Lam Mộc Vũ vẫn chưa chừa, lại thấy đầu ngón tay nàng cuốn vào vài sợi tóc, giọng chảy nước tiếp tục làm ra vẻ e lệ: "Lê tổng cần được phục vụ đặc biệt mà~"
Lê Nhược Nam bất lực tới độ trán đã nổi gân xanh, mắt giật giật, cô không còn cách nào khác để trị Lam Mộc Vũ ngoài giơ cái điện thoại lên, chụp lấy một tấm rồi mạnh miệng hỏi: "Bức ảnh này mà tới được tay bố mẹ em thì sao nhỉ?"
"Đừng đừng đừng gửi, em có việc nên mới tới tìm chị thôi!!!"
"Nói đi, chuyện gì?" Lê Nhược Nam xoay về phía bàn làm việc, chăm chú lắng nghe.
Lam Mộc Vũ chạy ra trước mặt Lê Nhược Nam, hai tay chống lên bàn, thẳng thắn đề nghị: "Em có cách kiếm tiền rồi, Lê đại tổng tài chị có muốn nghe không?"
"Không nghĩ tới, không cần." Lê Nhược Nam nhìn đồng hồ, chỉ thẳng về phía cửa tiễn khách: "Tôi sợ bản thân sạt nghiệp."
Lam Mộc Vũ vội ôm lấy tay Lê Nhược Nam, mặc kệ có bị lôi xềnh xệch đi hay không, cố thiết nói: "Không cần nhiều đâu mà, chỉ cần chị đầu tư một chút là có thể kiếm gấp mấy lần, thời gian cũng không dài, chắc chắn kiếm bộn không lỗ, chị không thể suy nghĩ một chút ư~~~ ?"
"Ồ? Nghe có vẻ không tệ nhỉ?" Lê Nhược Nam ngoài miệng nói vậy nhưng gương mặt cô vẫn in đậm ba chữ KHÔNG ĐÁNG TIN.
Lam Mộc Vũ cũng không nhụt chí, tiếp tục nài nỉ: "Đúng không đúng không? Em không nói cho người khác biết cơ hội đầu tư tốt như này đâu, người ngoài không có cửa!"
Lê Nhược Nam gật gù nhưng vẫn muốn ghẹo Lam Mộc Vũ thêm một chút: "Tôi cũng là người ngoài. Lam tiểu thư nếu có mắt nhìn tốt như vậy, không bằng về Yến thành giúp bố mẹ đi, tiện xin đầu tư thêm chút đỉnh."
Lam Mộc Vũ hơi nhụt chí rồi... "Em không đùa chị đâu, thật sự có cơ hồi đầu tư tốt đó, lãi gấp mấy lần các loại khác luôn!"
"Em chơi đánh bạc đấy à?"
"Em là một công dân tốt, chị nói cái gì vậy?" Lam Mộc Vũ kéo ghế ngồi đối diện Lê Nhược Nam, dõng dạc tuyên bố.
"Vậy chắc là đóng phim rồi... vào vai con chồn à?"
"Hứ, vậy chẳng lẽ Lê tổng chị là..."
"Tôi không phải gà."
Lam Mộc Vũ giơ hai tay đầu hàng, làm ra vẻ vô tội nói: "Là chị tự nói!"
Lê Nhược Nam rốt cuộc vẫn là không nhịn được, vươn tới bẹo lấy hai má của Lam Mộc Vũ kéo dãn ra, trầm giọng hỏi: "Hôm nay em ăn gan hùm à?"
Lam Mộc Vũ khua khoắng tay chân, cố nói ra vài chữ: "AAA!!! Em không có!!!"
Lam Mộc Vũ ngày thường mặt vốn trắng trẻo hồng hào, da trắng nõn căng mịn không tì vết, không nghĩ tới hiện tại lại có dáng vẻ này. Không tệ. Thấy Lam Mộc Vũ ngoan ngoãn không giãy giụa nữa, Lê Nhược Nam lại càng được đà tranh thủ chơi nhiều hơn chút, thỏa mãn rồi mới thả tay ra, làm bộ lạnh lùng hỏi: "Vậy đó là đầu tư cái gì?"
"《 Hạn định phiến thụ 》trong tương lai nhất định có thể làm nên cơn sốt phòng vé, chị có muốn đầu tư chút không?"
"Lí do?"
"Là em nè!" Lam Mộc Vũ hất cằm đầy tự hào, mặt song song với trời, rồi thoáng chốc lại quay ra liếc mắt đưa tình với Lê Nhược Nam, nói: "Có em ở đây, chị còn sợ không thành bom tấn?"
"Có cái gật đầu của Lăng San, nếu là người khác diễn, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại đầu tư. Nhưng bởi vì đó là em, nên tôi còn phải suy nghĩ lại, cũng rất đắn đo đấy. Ngộ nhỡ thành tấn bi kịch thì sao?"
"Chị...!"
Lam Mộc Vũ xù lông, giãy nảy, móng vuốt sắc bén sắp lao tới "vuốt" Lê Nhược Nam thì lại nghe được câu: "Làm loạn... rút vốn."
Cặp móng sắc lẹm của Lam Mộc Vũ lập tức thu lại, biến mất tăm, nàng hoảng hốt hỏi lại: "Chị nói cái gì cơ?"
"Tôi đã gọi cho Lăng San rồi, kêu cô ấy liên hệ với tổ đạo diễn hỏi xem còn thiếu đầu tư không. Nhưng với thái độ này của em... nhà đầu tư như tôi chắc phải suy nghĩ lại nhỉ? Lam tiểu thư thấy sao?"
Lam Mộc Vũ lập tức thay đổi thái độ, bắn ra một tràng dài tung Lê Nhược Nam lên chín tầng mây: "Lê tổng không hổ là người nắm cả giới đầu tư trong lòng bàn tay, mắt nhìn quá xuất sắc, vừa hay lại nhìn trúng đoàn phim của chúng ta! Có chị trợ lực, đoàn phim như hổ mọc thêm cánh, khẳng định sẽ bùng nổ Hoa quốc nha~"
Lê Nhược Nam nhắm mắt lại, chỉ ra sau gáy, bâng quơ nói: "Hôm nay cái cổ này lại dở chứng rồi a..."
"Lê tổng, Lê tổng, chị xem cường độ này có thích hợp không, thoải mái chứ?"
"Ừm, được đấy, nhích sang bên phải một chút, là chỗ đó. Bên trái cũng nhích sang một chút, a... đúng rồi, là chỗ đó."
Trốn được một lần, cuối cùng vẫn phải matxa cho Lê Nhược Nam thôi...
Lam Mộc Vũ cẩn thận phục vụ kim chủ baba Lê Nhược Nam, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Sao đột nhiên chị lại cho đoàn phim tiền?"
(Editor thanh minh: vì tui thấy từ "kim chủ baba" hèn hèn hợp với vibe của Lam Mộc Vũ nên mới giữ, không phải lậm QT đâu nha =)))
"Em nghĩ là tại sao?"
Lam Mộc Vũ cười toe toét trả lời: "Em thay mặt đoàn phim cảm tạ kim chủ baba đã đầu tư nha~"
"Đầu tư? Em nghĩ hay quá nhỉ? Mơ tiếp đi!" Lê Nhược Nam mở nửa con mắt, cười mỉa: "Tiền này xem như là em nợ tôi."
"Em nợ?!" Lam Mộc Vũ nghe tới không lọt lỗ tai nữa rồi mới dừng tay lại, lập tức chạy tới trước mặt Lê Nhược Nam chất vấn: "Vì vậy nên chị thực ra là dùng tiền của em đem đầu tư cho đoàn phim của em?"
Lê Nhược Nam giữ cái vẻ thản nhiên đáp: "Chẳng lẽ còn muốn móc hầu bao của tôi à?"
"Nhưng... có thể như vậy không?"
Đại khái là Lê Nhược Nam cũng không nghĩ tới mấy năm không gặp, bé thỏ nhỏ của cô đã tiến hóa thành bé hồ ly xảo quyệt rồi. Nhìn Lam Mộc Vũ một hồi, xác thực nàng đang nói thật, Lê Nhược Nam mới cười lạnh, nói tiếp: "Nếu như em theo họ tôi, tôi liền cho em tiêu xài thoải mái, thế nào?"
(Editor nói thay Mộc Mộc: Từ nay gọi tôi Lê Mộc Vũ!)
Lam Mộc Vũ nghiêm túc suy nghĩ vài giây về tính khả thi của đề nghị này, sau đó mắt liền mở to, chớp chớp vài cái rồi sấn tới bên Lê Nhược Nam hỏi lại: "Vậy là có thể kế thừa gia sản của chị sao?"
Lê Nhược Nam: là cô đánh giá thấp cái bản mặt bê tông cốt thép vôi vữa xi măng của Lam Mộc Vũ.
Nếu Lam Mộc Vũ đã không cần mặt mũi, vậy thì...
Lê Nhược Nam thở dài một tiếng: "Đã từng có người có thể quang minh chính đại thừa kế, đáng tiếc người đó lại một mực đòi giải trừ hôn ước, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Lam tiểu thư nghĩ sao?"
Nói tới chuyện này, Lam Mộc Vũ liền câm như hến. Nàng muốn ngay tại đây lăng trì cái người muốn giải trừ hôn ước đó!
Mà bất luận đời trước khi nàng chết, Lê Nhược Nam đối với nàng trọn tình trọn nghĩa, còn chuốc họa vào thân; hay đời này tuy Lê Nhược Nam độc mồm độc miệng, đối với nàng quy củ, hà khắc hơn, nhưng chỉ cần nàng có yêu cầu, Lê Nhược Nam đều toàn tâm toàn ý hỗ trợ, thậm chí chẳng cần nàng đồng ý, tự cô đã tình nguyện giúp nàng xử lí, dọn dẹp sạch sẽ...
Chỉ là bản thân Lam Mộc Vũ cũng không đoán được đời trước Lê Nhược Nam thích nàng từ bao giờ, bất kể là từ nhân tố nào, hiện tại nàng cũng không thể tùy tiện tiến tới, như vậy quá sỗ sàng, chỉ có thể từng bước lại gần.
Tóm lại là chỉ cần nàng mặt dày quấn lấy Lê Nhược Nam không buông, ở bên cô ấy không khác gì tiểu yêu tinh thì sẽ tới lúc Lê Nhược Nam không thể thiếu nàng... nhỉ?
Nhưng ngộ nhỡ Lê Nhược Nam thực sự không có hứng thú với nàng thì sao?
Hừm... Mộc Mộc, phải dũng cảm lên, đương đầu với khó khăn thử thách, không được sợ sệt, không được nhụt chí! Nàng tuyệt đối sẽ không rời đi!
"Lam tiểu thư?" Lê Nhược Nam thúc giục.
"Em... em..."
Lê Nhược Nam nắm lấy tay Lam Mộc Vũ, bắt nàng nhìn thẳng về phía mình rồi lại hỏi: "Sao em không nói chuyện?"
Lam Mộc Vũ trầm giọng, xụ mặt nói: "Chị vui vẻ là được."
"Tôi đúng là rất vui vẻ, ngược lại nếu tôi cảm thấy mình chịu thiệt, ắt sẽ tìm tới em!"
"Chị còn muốn tìm em ăn vạ?! Có thiệt thì chị cũng vẫn là tổng giám đốc đấy, đầu tư nguy hiểm thế nào chị còn không rõ ư?"
"Nhưng ban nãy em đã nói chắc chắn sẽ kiếm bộn."
Lam Mộc Vũ nén cơn giận sắp trào ra khỏi cổ, trầm giọng nói: "Có em ở đây, chị còn lo mất tiền à?"
"Tôi là người kinh doanh, chỉ là suy nghĩ theo bản năng thôi. Tới thời điểm đó nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ tới tìm bố mẹ em nói chuyện, họ cũng là người kinh doanh, khẳng định là không quỵt tôi đồng nào."
"Em... em ngủ rồi." Lam Mộc Vũ quay đi đầu không ngoảnh lại. Nói không lại Lê Nhược Nam thì nàng... chuồn! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Dù sao Lê Nhược Nam cũng đã đầu tư rồi, tới lúc kiếm bộn tiền, Lê Nhược Nam cũng nên cảm tạ nàng một câu đi.
***
Buổi chiều ngày thứ hai, Lam Mộc Vũ nhận được tin báo thông qua từ đoàn phim《 Hạn định phiến thụ 》, cũng hỏi dò thời gian để sắp xếp ăn cùng nhau một bữa cơm, vừa hay các diễn viên làm quen với nhau một lượt.
Lăng San vẫn chưa thể trở về Vân thành, mà công ty thì chưa tìm được cho nàng một trợ lí thích hợp, vậy nên Lam Mộc Vũ không còn cách nào khác ngoài đem Tiểu Trương cùng đi tới gặp mặt đoàn phim. Có lẽ do cái bóng của quản lí đời trước quá lớn nên đời này khi thấy Lăng San ngoại trừ xử lí chuyện lớn và sắp xếp công việc thì đều để bản thân tự do tự tại, Lam Mộc Vũ vô cùng hạnh phúc.
Trong nhà đã có một lão quỷ xảo trá quản thúc, ra ngoài lại có thêm một người thì nàng phát điên mất.
Địa điểm hẹn là ở Danh Lai Các – một khách sạn tư nhân xa hoa. Nhận được thông tin như vậy, kì thực Lam Mộc Vũ rất phấn khích. Dù sao đời trước tới ra rạp còn không đủ kinh phí, chỉ có thể lan truyền trên mạng; vậy mà đời này lại còn có thể chỉ ăn một bữa cơm đã tới nơi này, hẳn là đoàn phim không thiếu tiền đầu tư.
(Editor nói thay Nam Nam tất tay sủng vợ:...là tôi tài trợ, là tôi!!!)
Danh Lai Các được rất nhiều người có quyền có tiền ở Vân thành nâng đỡ, vậy nên số lượng bàn mỗi ngày đều có hạn. Đời trước nàng từng cùng Phù Dao tới đây ăn, bỏ qua mấy lời khó nghe mà nhà cô ta nói trên bàn ăn thì phải công nhận các món ở đây đều rất đáng tiền.
Lam Mộc Vũ đến sớm nên trong lúc chờ, nàng muốn làm một cái thẻ thành viên ở đây, không chừng có thể đi đường tắt qua cái dạ dày của Lê Nhược Nam. Lam Mộc Vũ đi tới quầy lễ tân, hỏi:
"Xin chào, tôi muốn làm thẻ hội viên ở đây có được không?"
Còn chưa chờ được câu trả lời của lễ tân thì phía sau nàng đã truyền tới âm thanh quen thuộc: "Lam Mộc Vũ sao cô lại ở đây?"
Lam Mộc Vũ quay lại nhìn một cái rồi lập tức quay đi, biểu cảm không thể khó coi hơn được nữa.