Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 200



 

 

 

Ban đầu đạo diễn Dịch định chuyển sang kênh riêng của NPC để nhắc nhở, kết quả vì quá kích động nên ấn nhầm nút, giọng nói trực tiếp vang lên trên loa chung.

 

Đã lỡ hét lên một tiếng rồi, giờ có chỉnh lại cũng chẳng kịp nữa.

 

Cho nên đạo diễn Dịch dứt khoát tiếp tục gào lên bất chấp: "Trong giờ làm việc không được nói chuyện không liên quan!"

 

"Hôm nay trừ lương cô 50 tệ!"

 

Dù trên mặt đã trét một lớp phấn dày, vẫn có thể thấy sắc mặt Dịch Tiểu Hồng tái đi một tông: "Trừ 50 tệ á?!"

 

"Tôi làm diễn viên quần chúng ở đây cả đêm mới được có một trăm tệ thôi đấy!"

 

Giọng nói lạnh lùng vô tình của đạo diễn Dịch tiếp tục vang lên: "Nói thêm câu nữa là trừ sạch."

 

Dịch Tiểu Hồng: "......"

 

Dưới sự uy h.i.ế.p của đồng lương, cô nàng chỉ đành ngậm ngùi im miệng, thu lại đôi tay đang ôm đùi Khương Mịch Tuyết. Cô móc từ trong túi áo bệnh nhân ra một tờ giấy, nhét vào tay Khương Mịch Tuyết: "Đây là mật khẩu để xuống tầng một."

 

Sau đó, cô ôm máy tính bảng rút lui nhanh như bay.

 

Tổ kiểm soát hiện trường nhanh chóng điều khiển đạo cụ phun khói khô, tạo nên bầu không khí "nhân vật bí ẩn biến mất".

 

Lâm Hiểu Thanh ồn ào lên: "Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?!"

 

Chờ Khương Mịch Tuyết thuận lợi phá giải mật mã ở cửa phòng Lâm Hiểu Thanh, mấy người liền chụm đầu lại, xem tờ giấy mà Dịch Tiểu Hồng đưa.

 

"Giữa càn khôn, âm dương giao tế, thiện ác tương sai..."

 

Máy quay của anh quay phim dí sát vào tờ giấy, Hòa Thư Hỉ đọc từng chữ trên đó.

 

"Đây là mật khẩu ra cửa sao?" Vinh Dật gãi đầu, "Sao tôi cảm thấy cái này nghe giống thần chú thế nhỉ?"

 

"Cũng có thể là ám chỉ chúng ta điều gì đó?" Kiều Hoán nói, "Ví dụ như âm dương giao tế, chẳng lẽ ý chỉ thời điểm rạng sáng?"

 

Lâm Hiểu Thanh cũng nghiền ngẫm câu nói này: "Văn vẻ quá, đọc không hiểu gì cả."

 

Khương Mịch Tuyết cất tờ giấy đi: "Mặc kệ nó ám chỉ điều gì, trước tiên phải nghĩ cách xuống tầng một đã."

 

"Hiện tại đã biết cứ mỗi giờ chẵn, chắc chắn sẽ có hộ lý đi tuần tra các tầng. Nếu bị bọn họ bắt được sẽ bị đưa vào phòng điều trị nhốt lại, cho nên nhất định phải chú ý né tránh."

 

"Bệnh viện tâm thần này diện tích rất lớn, vừa rồi chúng ta mới chỉ đi qua chắc chưa đến một nửa diện tích, cho nên thời gian tới, chúng ta cần tận dụng tối đa để thu thập thông tin."

 

"Để có thể hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta có thể chia thành từng cặp hành động riêng lẻ."

 

Mọi người đều rất tán đồng điểm này và nhanh chóng chia đội: Vinh Dật và Kiều Hoán một nhóm, Hòa Thư Hỉ và Lâm Hiểu Thanh một nhóm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Về vấn đề liên lạc và trao đổi, Khương Mịch Tuyết trước đó ở trong văn phòng Viện trưởng đã tiện tay "mượn" ít giấy bút, vừa hay có thể dùng để để lại lời nhắn. Còn về địa điểm gặp mặt...

 

"Quyết định là nhà vệ sinh đi." Khương Mịch Tuyết nói.

 

Những người khác: "?"

 

"Dễ tìm, an toàn, không có camera giám sát," Khương Mịch Tuyết bình tĩnh hỏi lại, "Còn nơi nào thích hợp hơn chỗ đó sao?"

 

"......"

 

Thế mà, thế mà lại bị thuyết phục.

 

"Giang Nghiên Tân và Lộ Tư Trạch đâu?" Lâm Hiểu Thanh hỏi, "Sao không thấy bọn họ?"

 

Phòng bệnh của Giang Nghiên Tân trước đó Khương Mịch Tuyết đã tìm qua, bên trong không có người, khả năng cao là anh ấy đã tự mình chạy thoát. Còn Lộ Tư Trạch thì tính toán thời gian, thời gian cấm túc của cậu ta chắc cũng đã hết, không biết là vẫn đang tìm cách vật lộn với đai trói hay đang mò mẫm tìm lối đi ở tầng 3.

 

Vinh Dật "hầy" một tiếng, đã tự học được mánh khóe của Khương Mịch Tuyết: "Dễ thôi, lát nữa chúng ta cứ dán thông báo tìm người ở mỗi cái nhà vệ sinh, bảo bọn họ cần làm gì là được chứ gì?"

 

"Nhưng mà, Tiểu Tuyết, sao em không đi cùng bọn anh?"

 

Anh nhiệt tình mời mọc: "Em lập đội với anh và sư đệ đi, ba người chúng ta thì hiệu suất hành động chắc chắn cao!"

 

Vừa nghe Vinh Dật muốn cướp người, Hòa Thư Hỉ bên kia cũng không chịu: "Anh Dật, anh thế là không t.ử tế nha. Trước đó em với Mịch Tuyết đã hành động cùng nhau rồi, luận về độ ăn ý thì chắc chắn hai bọn em tốt hơn chứ!"

 

Khương Mịch Tuyết lên tiếng: "Em sẽ không đi tìm manh mối cùng mọi người."

 

Lâm Hiểu Thanh hỏi: "Vậy cậu đi làm gì?"

 

Khương Mịch Tuyết: "Tôi đi tìm cách mở cửa khóa từ tầng 3 xuống tầng 2."

 

...

 

Nghe Khương Mịch Tuyết nói muốn đơn thương độc mã đi mở khóa cửa tầng 2, tổ đạo diễn bên này đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

 

Trước đó tìm NPC dùng đề Toán cao cấp để làm khó nhóm khách mời, tuy dự tính ban đầu là chẳng ai giải được, sau đó họ có thể thuận lý thành chương bắt một nghệ sĩ đi, quấy rối bước tiến thăm dò của họ – nhưng ít ra, cái đề đó còn có lời giải và đáp án đàng hoàng.

 

Nhưng cái cửa khóa từ tầng 3 xuống tầng 2 kia...

 

Theo thiết kế của tổ chương trình, tầng 2 là nhà ăn và phòng sinh hoạt học tập, hai khu vực này chỉ mở cửa khi bệnh nhân hoạt động vào ban ngày. Chính vì thế, cánh cửa này trước 5 giờ sáng, dù thế nào cũng sẽ không mở.

 

Tốt nhất là để Khương Mịch Tuyết tốn nhiều thời gian vào cái đề bài vô giải này!

 

Đạo diễn Dịch nhìn màn hình giám sát, thầm cầu nguyện trong lòng.

 

...