Tùng Thao lắc đầu, Khương Mịch Tuyết nói: "Những người khác trông không có vấn đề gì."
Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Thái Chấn Anh lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy một loại sợ hãi sởn gai ốc như đã sớm rơi vào bẫy rập: "Từ từ, các người..."
Khương Mịch Tuyết chọn một cái ghế ngồi xuống: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ có thể nói với chúng tôi rồi chứ?"
Mạnh Tế Chu nhắc nhở thêm một câu: "Anh chắc cũng không muốn cứ bị Douis nhắm vào mãi chứ?"
Và hiện tại người có thể cung cấp sự che chở nhất cho Thái Chấn Anh chính là bọn họ.
Thái Chấn Anh hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Sắc mặt hắn rất khó coi, không biết là do mất m.á.u hay do sợ hãi vì suýt bị đ.á.n.h c.h.ế.t trên phố, cũng có thể là cả hai: "... Các người bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhưng vừa hỏi câu này xong, Thái Chấn Anh lại nhớ ra, lần đầu tiên mình gặp Khương Mịch Tuyết ở Ám Quang đã là chuyện nửa năm trước... Tính ra như vậy, có thể hắn đang tự rước lấy nhục.
Thế là Thái Chấn Anh lại tự ngậm miệng, một lát sau mới miễn cưỡng nói: "Năm đó Giang Lâm từ trong nước quay lại Mỹ, vì việc nghiên cứu phát triển Dark Drive gặp chút khó khăn nhỏ, nên cô ấy đã sao chép một phần dữ liệu hệ thống mang sang Mỹ."
"Vốn dĩ khi chúng tôi nghiên cứu phát triển, gặp phải một số vấn đề nan giải, tốn vài tháng để giải quyết cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa Giang Lâm ngày thường công việc cũng bận rộn, nên ban đầu khi mọi người không liên lạc được với cô ấy cũng sẽ không có ai nghĩ nhiều..."
Khương Mịch Tuyết ra hiệu tạm dừng: "Nói thẳng vào trọng điểm đi."
Thái Chấn Anh: "..."
Cuối cùng hắn ngắn gọn nói: "Giang Lâm chắc chắn không phải do gã lang thang kia g.i.ế.c."
"Thời gian cô ấy gặp chuyện không khớp với hồ sơ vụ án. Hơn nữa lúc đó tôi đang gọi điện thoại với cô ấy, tôi nghe thấy cô ấy gọi tên Giang Li."
...
Thái Chấn Anh nói chắc chắn như vậy không phải là nói suông — hắn có đoạn ghi âm cuộc gọi năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy rằng âm thanh được ghi lại qua điện thoại, nhưng đại khái vẫn có thể nghe rõ tiếng Giang Lâm kinh ngạc thốt lên "Giang Li?!" cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất sau đó.
Nghe thấy âm thanh bên kia không đúng, Thái Chấn Anh ở đầu dây bên này còn gọi vài tiếng "Sao thế", "Giang Lâm cô đang làm gì vậy", nhưng không có ai trả lời hắn. Chỉ sau một tràng tiếng nhiễu sóng dài dằng dặc, cuộc gọi đột ngột tự ngắt.
Sau đó Thái Chấn Anh không bao giờ gọi được cho Giang Lâm nữa.
Đỗ Quang đêm khuya mới từ thủ phủ vội vã trở về may mắn cũng được nghe đoạn ghi âm này.
Vốn dĩ anh đã hoàn hồn được một chút sau cú sốc ban ngày, kết quả vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, ôm cái thùng thức trắng đêm ngồi xe chạy về, liền nhận được hai tin tức chấn động như b.o.m tấn.
"Bịch" một tiếng, thùng giấy trong lòng Đỗ Quang cứ thế rơi thẳng xuống đất.
"Tại sao lại như vậy..."
Nhìn Đỗ Quang như sắp vỡ vụn, Khương Mịch Tuyết lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Mạnh Tế Chu.
[Khương]: [Về nước vẫn nên mời bác sĩ tâm lý xem cho tổng giám đốc Đỗ đi.]
Nghe nói Đỗ Quang dạo trước mới vất vả lắm mới thoát khỏi t.h.u.ố.c chống trầm cảm, đừng để vụ này làm tái phát bệnh cũ.
Thái Chấn Anh lại hoàn toàn không giả vờ nữa, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Đỗ Quang, ông làm cái bộ dạng đau khổ như vậy làm gì hả?"
"Tôi ở Ám Quang lâu như vậy, ghét nhất là cái điệu bộ này của ông — người như ông, dựa vào cái gì mà có được thành công?"
Mắt Đỗ Quang đỏ hoe ngẩng lên nhìn Thái Chấn Anh, anh nghiến răng: "Lão... Thái Chấn Anh... Tôi vẫn luôn thật lòng coi ông là bạn!"
Dù trước đó đội ngũ đi đến bờ vực tan rã, Thái Chấn Anh thậm chí còn công khai c.h.ử.i bới trên Weibo rằng không thể ở lại cái công ty tồi tàn này nữa, Đỗ Quang cũng cho rằng do mình sơ suất làm hỏng dự án Dark Drive, bị đồng đội giận cá c.h.é.m thớt cũng là điều nên làm.
Nhưng anh không ngờ, người muốn trộm dữ liệu công ty căn bản không phải Giang Lâm, mà là Thái Chấn Anh!
Sao hắn có thể mặt dày vô sỉ đến thế!