Cuối cùng cậu ta chỉ có thể mang theo sự không cam lòng bị kéo khỏi hiện trường: "Sư huynh, kỳ sau em mà còn lập đội với anh thì em làm chó!!"
Hiện trường tạm thời chỉ còn lại ba người Khương Mịch Tuyết, Lộ Tư Trạch và Vinh Dật.
Tình thế địch ta đảo ngược, lần này đến lượt Vinh Dật bị Khương Mịch Tuyết và Lộ Tư Trạch bao vây.
Không kịp xấu hổ vì sự cố mình gây ra, Vinh Dật giơ hai tay lên: "Cái đó, Mịch Tuyết, Tiểu Trạch à, hai người xem, tôi là một ông già, s.ú.n.g ống này dùng cũng chẳng ra sao. Hai người có 'thịt' tôi bây giờ thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy đúng không?"
"Thế này đi, tôi biết đội của Tiểu Giang ở đâu, tôi có thể dẫn họ đến đây!"
"Như vậy tôi cũng tạo ra giá trị lớn hơn cho hai người mà!"
Khương Mịch Tuyết nhìn chằm chằm Vinh Dật, dường như đang cân nhắc tính chân thực trong lời nói của anh ta. Một lát sau, Khương Mịch Tuyết thu s.ú.n.g về: "Được, anh đi đi."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vinh Dật ban đầu trông còn chút không dám tin, anh ta thử di chuyển bước chân hai cái, phát hiện Khương Mịch Tuyết thực sự không động thủ liền như được đại xá chuồn lẹ.
Trước khi chạy anh ta còn cố ý nói lớn: "Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở chỗ rẽ này nhé!! Tôi dẫn bọn Tiểu Giang đến cho cô!!!"
Lộ Tư Trạch lột tấm vải đen trên người xuống, rõ ràng trời còn lạnh mà cậu ta chạy toát cả mồ hôi hột: "Phù, chạy c.h.ế.t tôi rồi."
Cậu ta tìm bậc thang ngồi xuống, vừa dùng tay quạt gió cho mình: "Vậy chúng ta đợi ở đây à?"
Khương Mịch Tuyết quan sát bốn phía: "Không, chúng ta đổi chỗ khác đợi."
Lộ Tư Trạch hơi không hiểu, nhưng vẫn đứng lên đi theo Khương Mịch Tuyết lên lầu, lấy khẩu s.ú.n.g ngắm có sức công phá mạnh nhất kia đi, rồi lần mò sang phía bên kia, đổi đến một vị trí có thể quan sát từ xa chỗ rẽ vừa rồi mới ngồi xuống.
Lúc này Lộ Tư Trạch cuối cùng cũng nhận ra điều gì: "Chúng ta định mai phục à?"
"Anh Vinh sẽ phản bội sao?!"
Khương Mịch Tuyết nói: "Khả năng cao là vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù là Thị đế, diễn xuất rất lợi hại, nhưng khi trong lòng có tính toán, một số biểu cảm vi mô rất khó kiểm soát chỉ bằng cách quản lý cơ bắp đơn thuần.
Tuy nhiên việc có thể dẫn đội Giang Nghiên Tân đến đây, điểm này Vinh Dật quả thực đã thuyết phục được cô.
Sau khi tìm được vị trí phục kích thích hợp, Khương Mịch Tuyết quay lại nhìn Lộ Tư Trạch đang lóng ngóng không biết làm gì, rơi vào trầm tư: "... Hay là cậu về trước đi?"
Lộ Tư Trạch: "?"
Cậu ta vội vàng nói: "Em cũng có thể cùng mai phục mà chị!! Vừa nãy em còn b.ắ.n mất mấy điểm m.á.u của anh Kiều Hoán đấy!"
Khương Mịch Tuyết nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng là có chuyện đó thật: "Vậy cậu đến gần chỗ rẽ vừa nãy lượn lờ đi."
Lộ Tư Trạch rất nhanh hiểu ra: "Em làm mồi nhử?!"
Nếu Vinh Dật gọi viện binh đến thật là Giang Nghiên Tân, bọn họ không thấy có người ở chỗ rẽ e rằng sẽ không yên tâm đi vào bẫy.
Đương nhiên, ngoài mặt Khương Mịch Tuyết vẫn khen Lộ Tư Trạch hai câu: "Cậu m.á.u trâu, chạy cũng nhanh, rất thích hợp với nhiệm vụ quan trọng này."
Tuy tổ chương trình chỉ phân cho Khương Mịch Tuyết 1 điểm sinh mệnh, nhưng có lẽ để cân bằng giữa các đội, giá trị sinh mệnh ban đầu của Lộ Tư Trạch lên tới tận 70 điểm. Cho nên dọc đường thấy có đồ phòng hộ gì đó, cậu ta đều đắp hết lên người Khương Mịch Tuyết.
Hơn nữa qua mấy kỳ ghi hình trước, Lộ Tư Trạch là người có thời gian chạy trốn nhiều nhất, nói cậu ta m.á.u trâu chạy nhanh cũng chẳng sai.
Lộ Tư Trạch được khen hai câu mát lòng mát dạ, người cũng lâng lâng: "Được thôi!"
Khương Mịch Tuyết dặn dò thêm: "Nếu bị tấn công, hãy chạy về hướng khác."
Lộ Tư Trạch tự tin tràn đầy rời đi.
Lộ Tư Trạch tự tin tràn đầy đứng ở vị trí chỗ rẽ đã hẹn trước.
Lộ Tư Trạch tự tin tràn đầy móc khẩu s.ú.n.g laser nhỏ của mình ra, chờ đợi kẻ địch lọt vào tầm mắt.
Lộ Tư Trạch bị đánh.