Khương Mịch Tuyết vô tình đáp: "Không sao, dù gì trong phim chúng ta cũng là tình địch mà."
Bạch Lộ Hàn: "..."
Hiện tại, không tính đội của Khương Mịch Tuyết và Lộ Tư Trạch, trên sân chỉ còn lại ba người Vinh Dật, Đàm Thần Thần và Lâm Hiểu Thanh.
Hòa Thư Hỉ trước đó không biết đụng phải khách mời nào đã bị loại.
Tuy nhiên diện tích lâu đài không nhỏ, số người còn lại không nhiều, muốn tìm từng người cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa Khương Mịch Tuyết chỉ còn lại một món đồ phòng hộ 5 điểm cuối cùng trên tay, sơ sẩy một chút rất có thể sẽ lật xe.
Khương Mịch Tuyết lại lên tầng cao nhất, trở lại cửa sổ trước đó.
So với lúc trò chơi mới bắt đầu, trong tay cô có thêm một món đạo cụ.
Tổ chương trình cũng đặt một số bẫy trong lâu đài, ví dụ như nhìn bên ngoài là sàn nhà bình thường nhưng dẫm vào sẽ rơi xuống một đống bóng nhựa — trước đó Lộ Tư Trạch đã rơi vào một lần, đợi đến khi vất vả bò lên được thì tấm vải đen rách cậu ta trùm trên người lại móc lên được trang bị: Một chiếc kính viễn vọng nhỏ.
Lộ Tư Trạch cân nhắc một chút, cảm thấy có thể tổ chương trình không có cách nào tái hiện chân thực ống ngắm 8x trong game nên mới "lùi một bước" thả kính viễn vọng vào — nhưng đừng nói kính viễn vọng, cho dù là ống ngắm 8x thật sự thì ở đây đối với đám nghệ sĩ bọn họ cũng vô dụng!
Nhưng Khương Mịch Tuyết nhìn thấy lại không vứt đi mà tự mình cất giữ.
Tuy kính viễn vọng không thể dùng để hỗ trợ ngắm bắn, nhưng cũng có chút tác dụng khác.
Ví dụ như, Khương Mịch Tuyết nhớ tổ chương trình thực ra không giới hạn việc các khách mời chỉ được ở trong lâu đài.
Quả nhiên, dùng kính viễn vọng quan sát từ tầng cao nhất một lát, Khương Mịch Tuyết nhìn thấy Lâm Hiểu Thanh đang nấp ở góc vườn hoa mê cung bên dưới.
Phải nói chiến thuật này có chỗ đáng khen: Để những người khác c.h.é.m g.i.ế.c trong lâu đài, mình thì ở bên ngoài, tránh được nguy cơ bị xử lý ở mức tối đa. Mà đối phương muốn loại mình thì buộc phải mạo hiểm đuổi vào khu vườn mê cung địa hình không rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tính toán số điểm sinh mệnh có thể còn lại của Lâm Hiểu Thanh, Khương Mịch Tuyết giao nhiệm vụ đuổi cô ấy ra khỏi mê cung cho Lộ Tư Trạch.
Lộ Tư Trạch nhận nhiệm vụ đi xuống lầu, cả người toát ra vẻ bi tráng "gió hiu hiu hề dịch thủy lạnh".
Cậu ta xuống lầu, Khương Mịch Tuyết vẫn đứng tại chỗ chưa di chuyển.
Một lát sau, căn phòng Khương Mịch Tuyết đang ở đột nhiên thò vào một cái đầu.
Chính là vị khách mời mới định bao vây Khương Mịch Tuyết trước đó nhưng lại bị truy đuổi chạy bán sống bán c.h.ế.t, diễn viên hài Đàm Thần Thần.
Sau khi chạy thoát trước đó, anh ta vẫn luôn lảng vảng ở tầng 3, tầng 4 nên đại khái có chú ý đến hướng đi của Khương Mịch Tuyết và Lộ Tư Trạch.
Hiện tại thấy Lộ Tư Trạch đi xuống lầu, chỉ còn lại Khương Mịch Tuyết "máu giấy" ở trên lầu, Đàm Thần Thần nhất thời cảm thấy cơ hội đến rồi, lập tức lén lút mò lên.
Thấy Khương Mịch Tuyết thực sự lẻ loi một mình, m.á.u nóng trong người anh ta dâng trào: Chẳng lẽ mình cũng có cơ hội kết liễu đại ma vương?!
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Mịch Tuyết quay đầu nhìn Đàm Thần Thần một cái, lại không động thủ mà quay đầu đi, chăm chú nhìn gì đó qua kính viễn vọng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Điều này thật sự rất kích thích sự tò mò.
Đàm Thần Thần không có tật xấu gì khác, chỉ là tính tò mò đặc biệt lớn. Thấy Khương Mịch Tuyết không có ý định động thủ hay bỏ chạy, nhất thời cũng chẳng màng đến việc kết liễu đại ma vương nữa, mà từng bước cẩn thận dịch lại gần: "Bên ngoài có gì sao?"
Khương Mịch Tuyết thế mà cũng không lập tức giơ s.ú.n.g loại Đàm Thần Thần, mà vẫy tay với anh ta, nhường kính viễn vọng trong tay cho anh ta: "Anh xem đi."
Đàm Thần Thần nhận lấy kính viễn vọng, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Khương Mịch Tuyết nhoài người nhìn ra ngoài. Ngoài phạm vi ghi hình của họ ra, chỉ có từng mảng đồi núi.
Hiện tại đã là cuối tháng 2, thành phố này mùa đông không có tuyết, rất nhiều cây cối thực vật đã bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc, khung cảnh tràn đầy sức sống.
"Cái... cái gì?" Đàm Thần Thần hơi ngơ ngác hỏi.