Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 280



 

 

 

Hoàn toàn đối lập với Lộ Tư Trạch và Lâm Hiểu Thanh đang rượt đuổi nhau kịch liệt trong vườn hoa mê cung bên dưới, không hề nghe thấy tình hình bên trên.

 

Đàm Thần Thần còn đang chia sẻ ở đó: "Quê tôi mười năm trước hình như cũng có người trồng vài cây này, cứ khăng khăng là cho vào thức ăn có thể tăng hương vị, trị bệnh, con cái trong nhà khuyên thế nào cũng không nghe — cuối cùng bị người trong thôn nửa đêm lén đi tưới nước sôi làm c.h.ế.t hết."

 

Vinh Dật: "Thế á ha ha ha ha ha!"

 

"Tổ đạo diễn cho người đi xem rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi nhỉ?"

 

Đạo diễn Dịch rốt cuộc không nhịn được mở kênh tai nghe của ba người này, nhắc nhở: "... Mọi người chú ý chút, đang ghi hình đấy!"

 

Lời ông còn chưa dứt, Khương Mịch Tuyết liền nâng khẩu s.ú.n.g laser trong tay lên, nhắm vào Đàm Thần Thần và Vinh Dật đang buôn chuyện rôm rả, pằng pằng hai phát.

 

[Ting tong, người chơi Đàm Thần Thần, bị loại.]

 

[Ting tong, người chơi Vinh Dật, bị loại.]

 

Đàm Thần Thần, Vinh Dật: "?!"

 

Mãi đến khi người áo đen xuất hiện khống chế hai người, bọn họ mới phản ứng lại: "Khương Mịch Tuyết! Cô đ.á.n.h lén người già!!"

 

"Người trẻ tuổi không nói võ đức!!"

 

Khương Mịch Tuyết nhướng mày: "Bên dưới có xe cảnh sát đi lên rồi."

 

Hai "ông già" lập tức thể hiện tốc độ không phù hợp với thân phận, quay người nhanh như chớp bò lên cửa sổ hóng hớt: "Đâu đâu đâu!"

 

Hai người họ cố sức nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng thấy loáng thoáng mấy chiếc xe nhấp nháy đèn dường như đang đi lên từ chỗ rất xa gần chân núi — vì khoảng cách quá xa nên cũng không biết là thật hay chỉ là ảo giác của họ.

 

Ở trên này nhìn không rõ lắm, vẫn là đi xuống tiện hơn để hóng hớt ở cự ly gần.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, hai người Vinh Dật lập tức không cảm thấy bị loại là điều đáng tiếc nữa, ngược lại quay người giục người áo đen đang áp giải mình: "Đi đi đi, nhanh lên đi đến chỗ 'nhà tù' bên kia."

 

"Nhà tù có gần sườn núi kia không? Tiện xem náo nhiệt... à không, ngắm cảnh không?"

 

Người áo đen: "..."

 

Rất nhanh hai ông anh dở hơi này đã gấp gáp bị đưa đi. Khương Mịch Tuyết cũng trở lại vị trí cửa sổ ban đầu, quan sát tình hình hai người Lộ Tư Trạch bên dưới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc Lộ Tư Trạch đi, cô đã dặn dò cách tìm và ép Lâm Hiểu Thanh ra ngoài. Hiện tại xem ra Lộ Tư Trạch hoàn thành nhiệm vụ cũng tạm ổn:

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Lâm Hiểu Thanh hiện tại đúng là đang tiếp cận hướng lâu đài, nhưng là theo kiểu đuổi đ.á.n.h Lộ Tư Trạch.

 

Khương Mịch Tuyết: "..."

 

Thôi thì, cũng được đi.

 

Có thể thấy Lộ Tư Trạch chạy trốn rất chật vật — tư thế cầm s.ú.n.g của Lâm Hiểu Thanh thế mà lại khá chuẩn, trông có vẻ có chút kinh nghiệm dùng súng. Lộ Tư Trạch đối mặt với cô ấy, e rằng đúng là đ.á.n.h không lại.

 

Cũng không biết Lộ Tư Trạch đã tiêu hao được lượng m.á.u của đối phương chưa.

 

Khương Mịch Tuyết đổi lại khẩu s.ú.n.g ngắm trước đó. Ngay khoảnh khắc Lâm Hiểu Thanh đuổi theo Lộ Tư Trạch chạy ra khỏi vườn hoa mê cung và loa phát thanh vang lên thông báo "Người chơi Lộ Tư Trạch bị loại", cô bóp cò.

 

[Ting tong, người chơi Lâm Hiểu Thanh, bị loại.]

 

[Trò chơi kết thúc.]

 

...

 

Khi Khương Mịch Tuyết cùng Lộ Tư Trạch và Lâm Hiểu Thanh đi về hướng "nhà tù", bên dưới đang rất náo nhiệt: "Cái gì, sườn núi bên kia có người trồng hoa mọt gông?"

 

"Nghiêm túc chút," Vinh Dật đã được phổ cập kiến thức sửa lại, "Là hoa khởi điểm 5 năm tù."

 

"Đồng chí cảnh sát đến chưa? Chúng ta đi xem cùng được không?"

 

Lâm Hiểu Thanh và Lộ Tư Trạch trước đó mải mê chiến đấu dưới lầu, hoàn toàn không có cơ hội nghe Khương Mịch Tuyết nói chuyện này, giờ tai dựng đứng lên, lập tức nhiệt tình tham gia thảo luận: "Cái gì cái gì?"

 

"Lại xảy ra chuyện gì thế? Hoa mọt gông là cái gì?"

 

Các khách mời bay lần đầu đến Tuyệt Xứ Phùng Sinh, chưa từng thấy cảnh tượng này: "...?"

 

Trong đó Bạch Lộ Hàn vì trước kia đã quen biết Khương Mịch Tuyết nên khả năng chịu đựng tâm lý được coi là khá tốt. Giờ phút này vừa nghe người khác thảo luận, vừa khó tránh khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khương Mịch Tuyết:

 

Đôi khi, cũng không biết quen biết Khương Mịch Tuyết là một loại may mắn hay bất hạnh nữa...

 

Một đám người trò chuyện khí thế ngất trời, lại cùng đi về hướng tổ đạo diễn, chuẩn bị tập hợp lên xe về khách sạn dưới núi. Lúc này vài chiếc xe cảnh sát bật còi hú thực sự gầm rú lao tới. Bảy tám cảnh sát vẻ mặt kích động nhảy xuống, trang bị đầy đủ lao thẳng về phía ruộng anh túc kia.

 

Các khách mời lập tức không đi nổi nữa: "Xem đi! Xem đi!"