Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 476



 

 

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Khương Mịch Tuyết: "......"

 

Vì bận rộn điều tra chuyện nhóm Ambert, đến giờ cô mới hậu tri hậu giác nhận ra, bên phía Isabella dường như đã xảy ra thay đổi kinh người nào đó.

 

"Cô học cái gì vậy?"

 

Isabella kiêu ngạo ngẩng đầu: "Lịch sử đó!"

 

Có lẽ để chứng minh mình hiện tại thực sự khá am hiểu, cô nàng còn bổ sung một câu: "Lịch sử cận đại Hoa Quốc!"

 

Khương Mịch Tuyết im lặng hai giây: "Tuy là vậy nhưng mà, là chủ nghĩa đế quốc và quân phiệt."

 

Trên khuôn mặt Isabella lộ ra vẻ nghi hoặc trong trẻo: "Hả?"

 

Khương Mịch Tuyết đ.á.n.h giá sơ qua một chút, rút ra kết luận nếu muốn giải thích rõ ràng cái này cho Isabella, có thể sẽ lãng phí cả buổi chiều cộng thêm buổi tối.

 

Thế là cô dứt khoát từ bỏ ý định này: "Không có gì."

 

Sau đó Khương Mịch Tuyết quay lại vấn đề chính khi đến đây: "Vở Kẻ Đạo Đức Giả (Tartuffe) tối nay, cô còn đi xem không?"

 

Isabella vui vẻ gật đầu lia lịa: "Muốn chứ muốn chứ! Đây là tác phẩm kinh điển của Molière mà! Tôi còn chưa được xem Jean-Claude diễn Tartuffe bao giờ đâu!!"

 

Nói rồi cô nàng ném cuốn "giáo trình" đang cầm trên tay đi, quay đầu lao vào phòng suite lớn của mình, lục lọi tìm kiếm, lôi ra một bộ lễ phục dạ hội: "Tối nay mặc gì tôi cũng nghĩ xong rồi!"

 

"Đúng rồi Mịch Tuyết, tối nay cô định mặc gì?"

 

—— Vì không có bạn đi cùng nào khác, nên Isabella cũng mời Khương Mịch Tuyết một vé xem kịch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Mịch Tuyết chuẩn bị không trịnh trọng như Isabella, chỉ chọn một chiếc váy có kiểu dáng tương đối trang trọng —— đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giữ ấm.

 

Hiện tại đã là cuối tháng 12, mấy hôm trước Senova còn lác đác rơi một trận tuyết nhỏ, thời tiết lạnh thấu xương. Muốn phong độ mà không cần nhiệt độ, đó thực sự không phải phong cách của Khương Mịch Tuyết.

 

Trong lúc nói chuyện, Isabella lại nhìn giờ: "A, đến giờ đắp mặt nạ chuẩn bị trang điểm rồi!"

 

Lần này cô nàng hoàn toàn không màng đến việc học lịch sử cận đại gì nữa, xoay người bắt đầu lục vali hành lý và túi trang điểm, vội vàng chọn lựa giữa một rương đầy mỹ phẩm dưỡng da: "Cấp ẩm phục hồi mạnh... Không phải cái này, cũng không phải cái này... Ơ, mình để đâu rồi nhỉ?"

 

Thấy cô nàng hứng thú bừng bừng như vậy, Khương Mịch Tuyết cũng không mở miệng làm phiền nữa, xoay người xuống lầu, chuẩn bị đi thay quần áo của mình.

 

—— Hai ngày nữa là đến đêm Giáng sinh (Đêm Bình An).

 

Trên đường xuống thang máy, Khương Mịch Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều này.

 

Đương nhiên, có thể cũng không phải đột nhiên, dù sao đối với tuyệt đại đa số các nước phương Tây, Giáng sinh cũng giống như Tết Âm lịch của Hoa Quốc. Một ngày lễ trọng đại như vậy, đường phố và khách sạn đã sớm trang hoàng đủ kiểu. Ở một góc độ nào đó, đây cũng coi như một loại ám thị tâm lý, khiến người ở trong môi trường này rất dễ liên tưởng đến những thứ liên quan.

 

Ví dụ như nghĩ đến đêm Bình An, sẽ nghĩ đến năm xưa khi cô còn ở trường cảnh sát, thực tập ở đồn công an, đồng nghiệp trực ca đêm sẽ vô cùng thành kính đặt một quả táo trong ngăn kéo, ngụ ý là hy vọng cả đêm đều có thể bình an vô sự*.

 

(*Chữ "táo" (pingguo) trong tiếng Trung đồng âm với chữ "bình" (ping) trong "bình an", nên người Trung Quốc hay tặng táo vào đêm Giáng sinh để cầu bình an).

 

Thế là Khương Mịch Tuyết ấn nút xuống tầng trệt, định đi xem các cửa hàng gần đó, mua hai quả táo về.

 

Cũng may giờ này chưa quá muộn, một siêu thị cách khách sạn không xa vẫn còn mở cửa. Cũng may phương Tây không có quan niệm "bình an bình đồng âm", nên táo ở bên này được bán bình thường, đặt trên kệ hàng không xa lối vào, xếp tròn vo cạnh nhau, tự mang theo vài phần vui vẻ.

 

Khương Mịch Tuyết tùy tiện nhặt hai quả, rồi ra quầy thu ngân tính tiền.

 

Bước ra khỏi siêu thị, gió lạnh ập vào mặt. Khương Mịch Tuyết đội chiếc mũ len lông xù lên, búi tóc được giấu bên trong, tay cầm túi giấy đựng táo. Cả người cô được quấn chặt trong áo khoác và khăn quàng cổ dày sụ, cộng thêm vóc dáng cô vốn cao ráo, nên nhìn từ phía sau, thoạt nhìn cô thực sự giống như một cư dân địa phương rảnh rỗi ra ngoài mua sắm.

 

—— Có lẽ cũng chính vì vậy, Khương Mịch Tuyết mới nghe thấy một chuỗi âm thanh quen tai từ phía sau.