Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 477



 

 

 

"Tôi đã nói từ sớm là tôi không muốn đến đây rồi!" Người đàn ông nói tiếng Anh, vì tốc độ quá nhanh nên một số từ ngữ phát âm không rõ ràng.

 

"Chúng ta đi chỗ khác, Thái Lan, Việt Nam, hoặc Châu Phi —— cuộc sống ở đó cũng tốt hơn hiện tại nhiều a!!"

 

Bước chân Khương Mịch Tuyết hơi khựng lại.

 

"—— Mày vì Douis bị gài bẫy, cho nên nhất định cũng muốn tao cùng hắn ngã ngựa mới thoải mái phải không?!" Người đàn ông lại đột ngột cao giọng, "Mày có biết hay không ——"

 

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, dường như nhận ra phía trước còn có người —— dù không rõ đối phương có hiểu tiếng Anh hay không, nhưng sự cẩn thận vẫn khiến hắn tạm thời im tiếng.

 

May là đúng lúc này, người phụ nữ phía trước đột nhiên rẽ trái, đi vào một con đường nhỏ bên cạnh, tách khỏi lộ trình hắn định đi.

 

Tuy nhiên người đàn ông vẫn cẩn thận nhìn về phía đó, xác định đã không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia nữa, mới tiếp tục hùng hổ c.h.ử.i rủa: "Mày có biết hay không, chuyến này tao đến đây có thể mất mạng đấy!!"

 

Người đầu dây bên kia dường như nói gì đó, lại chọc cho gã đàn ông tức đến giậm chân: "Tao phi —— chẳng lẽ tao có ngày hôm nay không phải là vì bọn mày gài bẫy tao nhất định phải kéo Khương Mịch Tuyết lên thuyền sao?! Nếu không hôm nay ông đây vẫn còn đang ăn ngon uống say ở Hoa Quốc!!"

 

Sau một hồi c.h.ử.i bới đối phương, Ambert trực tiếp cúp điện thoại người bên kia, sau đó quay đầu gọi một số khác. Hắn lấy điếu t.h.u.ố.c ngậm vào miệng, bình tĩnh hai giây rồi châm lửa, vừa nhả khói vừa nói với người thứ hai: "Alo? Mark thân mến, tôi có một việc muốn nhờ anh..."

 

Hắn vừa gọi điện thoại, vừa chậm rãi đi về phía trước.

 

Lúc này, Khương Mịch Tuyết cũng bước ra từ sau tòa nhà bên đường nhỏ.

 

Cô nhìn theo bóng lưng Ambert, đôi mắt híp lại.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

—— Thật trùng hợp, cánh cửa mà Ambert bước vào, chính là khách sạn họ đang ở.

 

......

 

Khi Khương Mịch Tuyết quay trở lại, Ambert đã không còn ở đại sảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng đây không phải vấn đề lớn, đã xác định được vị trí đại khái, vậy những việc còn lại dễ dàng hơn nhiều.

 

Khương Mịch Tuyết gọi điện cho Tùng Thao —— cũng không biết nên nói vận may của anh thế nào, mỗi lần Khương Mịch Tuyết tình cờ gặp Ambert một cách kỳ lạ, anh đều không có mặt tại hiện trường.

 

Sau khi xác nhận nhóm Tùng Thao đều đang trên đường trở về, Khương Mịch Tuyết nhét điện thoại vào túi, đầu tiên dạo một vòng quanh đại sảnh, sau đó bình tĩnh đi tới quầy lễ tân, đưa thẻ phòng của mình ra: "Ngại quá, hình như tôi làm rơi một chiếc bông tai ở gần đây, không biết có thể nhờ các anh trích xuất camera đại sảnh tìm giúp không?"

 

......

 

Đợi đến khi Tùng Thao và các anh em mặc thường phục khác vội vã chạy về, Khương Mịch Tuyết cũng vừa vặn nhìn thấy hướng đi của Ambert từ camera giám sát: Hắn đi thẳng vào thang máy, sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại. Thang máy đi lên, lần lượt dừng lại ở tầng 3, tầng 5 và tầng 10.

 

Tùng Thao cũng lấy thân phận "đội trưởng đội bảo an" đến phòng điều khiển, sau khi xác định là mấy tầng này, đầu tiên thấp giọng kêu một tiếng tốt: "Chỉ ba tầng này đúng không?"

 

Phạm vi này thực sự nhẹ nhàng hơn giăng lưới diện rộng nhiều!!

 

Khương Mịch Tuyết gật đầu, lại lộ vẻ mặt cẩn thận tìm kiếm, một lát sau mới vô cùng tiếc nuối nói: "Ngại quá, hình như tôi không thấy bông tai của mình, để tôi đi tìm lại quanh đây xem sao."

 

Kỹ năng diễn xuất của diễn viên vào giờ phút này được phát huy triệt để.

 

So với cô, vẻ mặt tiếc nuối hùa theo trên mặt Tùng Thao có vẻ giả trân hơn nhiều —— nhưng phần lo âu thì lại vô cùng thật.

 

Ra khỏi phòng điều khiển, Tùng Thao liền vội vàng cầm điện thoại, chưa kịp chạm mặt đã bắt đầu phân công nhiệm vụ theo dõi các tầng khác nhau cho từng người.

 

Còn Khương Mịch Tuyết thấy thời gian cũng đã hòm hòm, bèn lên lầu thay quần áo trước, dặm lại lớp trang điểm nhẹ trên mặt, rồi cùng Isabella ra ngoài.

 

Hai quả táo cô cũng chưa kịp ăn, đành để đó đã.

 

Khi các cô rời khỏi khách sạn, Tùng Thao và các đồng nghiệp vẫn đang nghĩ cách theo dõi mấy tầng này:

 

Trong đó tầng 3 mở cửa cho tất cả khách lưu trú, muốn vào thì tiện, nhưng tầng 5 và tầng 10 đều là phòng khách, nếu không có thẻ phòng tầng tương ứng, muốn lên chỉ có thể leo lối thoát hiểm xem thử —— hơn nữa cho dù vào được, làm thế nào để lảng vảng ở hành lang mà không khiến cô lao công nghi ngờ, cũng là cả một môn học vấn...