Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 485



 

 

 

Lại trích một đoạn giới thiệu từ Baidu Baike: Giải mẫn cảm bằng chuyển động mắt (EMDR): Được Francine Shapiro sáng tạo năm 1987, phát triển thành Giải mẫn cảm và Tái xử lý bằng Chuyển động Mắt vào năm 1991. Nó xây dựng mô hình xử lý thông tin tăng tốc, giúp bệnh nhân nhanh chóng giảm lo âu, đồng thời dẫn dắt cảm xúc tích cực, khơi dậy cái nhìn sâu sắc bên trong, thay đổi quan niệm và hành vi cũng như tăng cường nguồn lực bên trong, giúp bệnh nhân đạt được sự thay đổi hành vi và quan hệ giữa các cá nhân lý tưởng.

 

Tiếng gọi này của Cát Giai Nghệ là tiếng Trung, Laurent và Isabella đều không hiểu lắm, vẻ mặt ngơ ngác.

 

Đặc biệt là Laurent, cậu ta nhìn Cát Giai Nghệ, lại nhìn Khương Mịch Tuyết, cả người hơi sững sờ: "... Các người quen nhau à?"

 

Nếu không tại sao Nghệ lại lộ ra vẻ mặt này?

 

Cát Giai Nghệ lại nhắm mắt: "Không đúng, chắc mình bị dọa choáng váng rồi, sao chị Khương lại xuất hiện ở đây, trong tay còn có s.ú.n.g chứ?"

 

"Chị ấy đâu phải phần t.ử khủng bố..."

 

Tuy nhiên khi cô mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

 

Trung tâm thương mại hỗn độn đầy đất, mùi khói s.ú.n.g và m.á.u tanh còn quanh quẩn nơi chóp mũi, Khương Mịch Tuyết trước mắt vẫn là Khương Mịch Tuyết đó, tay cầm súng, người dính máu.

 

Cát Giai Nghệ suýt chút nữa lại kích động ngất đi.

 

May mà tiếng s.ú.n.g vang lên từ xa ngăn chặn xu thế này của cô. Cát Giai Nghệ miễn cưỡng ngồi vững trên mặt đất, giơ tay run rẩy chỉ vào khẩu s.ú.n.g trong tay Khương Mịch Tuyết: "Chị Khương... Chào chị... Cái này...?"

 

Tuy nói năng lộn xộn, nhưng ý của Cát Giai Nghệ vẫn được biểu đạt rất rõ ràng: Một người nổi tiếng như chị sao lại có súng??

 

Khương Mịch Tuyết "à" một tiếng: "Cái này, vừa cướp được từ tay bọn kia."

 

Cát Giai Nghệ: "???"

 

Cô suýt chút nữa tưởng tai mình có vấn đề, nhưng Khương Mịch Tuyết lại lặp lại lần nữa, Cát Giai Nghệ mới rốt cuộc xác định thính lực mình bình thường.

 

Cát Giai Nghệ: "......"

 

Cô lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng thời buổi này, nghệ sĩ thể hiện cho người khác xem đều là thiết lập nhân vật chứ..."

 

Nếu Hách Chi ở đây, nhất định sẽ nói cho Cát Giai Nghệ biết: Đối với đại bộ phận nghệ sĩ, câu này quả thực không sai. Những gì họ thể hiện ra ngoài đều là hình tượng được công ty tỉ mỉ xây dựng.

 

Nhưng đối với Khương Mịch Tuyết, những gì cô thể hiện cho công chúng xem, chỉ là một phần rất nhỏ của bản thân cô mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bị dọa sợ gì đó, chỉ là thao tác cơ bản thôi.

 

Laurent nghe không hiểu tiếng Trung, đứng đực ra bên cạnh nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bây giờ chúng ta làm thế nào?"

 

"Nghĩ cách chạy ra ngoài sao?"

 

Khương Mịch Tuyết nhìn Laurent một cái.

 

"Tình hình hiện tại, e là không thích hợp lắm." Cô uyển chuyển nói.

 

Laurent: "???"

 

Có chỗ nào không thích hợp??

 

Khương Mịch Tuyết nói: "Cậu cảm thấy đã lâu như vậy rồi mà cảnh sát vẫn chưa tới, xác suất bên dưới không có người canh gác là bao lớn?"

 

Laurent rốt cuộc phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

 

Bọn họ nán lại đây cũng được một lúc rồi, hơn nữa Laurent còn đi ra ngoài rồi quay lại. Sau một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng có người yếu ớt thò đầu ra: "Cô ấy nói đúng."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Người ló đầu ra là một cô gái tóc vàng, tiếng Anh lưu loát đến bất ngờ.

 

"Tôi trốn từ dưới lầu lên đây," giọng cô còn mang theo vẻ sợ hãi, "Đám người đó đã hạ cửa cuốn trung tâm thương mại xuống rồi..."

 

Nói rồi, giọng cô gái tóc vàng lại yếu đi: "Nếu các người có thể chạy thoát, có thể mang tôi theo không?"

 

Khi nói lời này, cô có vẻ rất thiếu tự tin, nhưng hy vọng sống sót ngay trước mắt, ai nỡ từ bỏ?

 

Và tiếng nói chuyện của vài người cuối cùng cũng dẫn dụ những người khác đang trốn gần đó ra. Nam nữ già trẻ, không ít người đều rụt rè thò đầu ra, vừa tò mò nhìn về phía Khương Mịch Tuyết, vừa sợ hãi đám côn đồ đang lùng sục khắp nơi sẽ tìm đến đây.

 

Sơ qua, thế mà có hơn mười người.

 

Khương Mịch Tuyết mím môi.

 

Tòa trung tâm thương mại này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì đám côn đồ kia phỏng chừng chẳng bao lâu nữa sẽ lục soát tới đây.

 

"Xin lỗi." Khương Mịch Tuyết nói.