Ánh mắt những người đó không khỏi ảm đạm xuống.
"Tôi không nắm chắc có thể đưa mọi người rời đi an toàn."
Trên đường đến đây, Khương Mịch Tuyết đã hỏi Laurent về tình hình họ gặp phải ở trung tâm thương mại. Ước tính sơ bộ, số kẻ tấn công cầm s.ú.n.g ở nhà hát và trung tâm thương mại cộng lại, hai ba mươi tên là không ít.
Trong tình huống này, không ai có thể chỉ dựa vào nhiệt huyết mà xông ra ngoài được.
Huống chi luận về vũ khí, phe người sống sót cũng yếu thế. Cho dù số lượng của họ hiện tại có tăng gấp đôi, gặp phải đám phần t.ử khủng bố này, cũng chỉ có nước làm bia đỡ đạn.
"Nếu mọi người muốn đ.á.n.h cược một lần," Khương Mịch Tuyết nói, "Tôi vừa xem qua ống thông gió ở đây, có thể tháo cửa ra để người bò vào."
Ít nhất sẽ khó bị tìm thấy hơn là trốn sau kệ hàng.
Đương nhiên, nguy hiểm cũng có, ví dụ như lỡ bị phát hiện, thì đúng là chạy đằng trời cũng không thoát.
Thời gian cấp bách, những người này không do dự nhiều, liền đồng ý với đề nghị của Khương Mịch Tuyết.
Không gian ống thông gió có hạn, người già và trẻ nhỏ được ưu tiên đưa vào trước, sau đó là phụ nữ. Cuối cùng còn lại vài người ở bên ngoài, mọi người giúp lắp lại cửa ống thông gió, sau đó nhìn nhau, rồi chia nhau rời đi theo các hướng khác.
Bốn người nhóm Khương Mịch Tuyết đều không vào.
Laurent là vì phát huy tinh thần quý ông. Isabella và Cát Giai Nghệ vốn dĩ đều có thể vào, nhưng hai cô đều cảm thấy ở cùng Khương Mịch Tuyết sẽ an toàn hơn.
Trong lúc nhất thời, cửa hàng đồ thể thao này chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Khương Mịch Tuyết nhìn lại thời gian hiển thị trên điện thoại —— từ tiếng s.ú.n.g đầu tiên đến giờ, dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng nhìn kỹ lại, cũng chỉ mới nửa giờ.
Nếu đám người kia không phải muốn thực hiện đ.á.n.h b.o.m tự sát, thì dù có trang bị thiết bị phá sóng, giờ cũng nên rút lui rồi mới đúng.
Tuy nhiên phía xa vẫn thường xuyên có tiếng s.ú.n.g vang lên, Khương Mịch Tuyết cũng không nghe thấy tiếng còi cảnh sát, chỉ có thể chứng minh còn có nguyên nhân khác ngăn cản nhóm người này rời đi.
Từ hành vi của gã đàn ông định tấn công Isabella lúc nãy, Khương Mịch Tuyết cũng không cảm thấy bọn họ có ý định chủ động tìm c.h.ế.t.
Cô hỏi Isabella: "Cô biết dùng s.ú.n.g không?"
Isabella vừa mới tìm một đôi giày thể thao trên kệ thay vào, nghe vậy vẻ mặt có chút ngơ ngác: "Biết thì có biết, nhưng độ chính xác của tôi... e là b.ắ.n trúng người nhà khả năng cao hơn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Mịch Tuyết im lặng hai giây.
Lúc này, Laurent yếu ớt giơ tay: "Cái đó, tôi cũng biết dùng súng..."
Cậu ta trước kia cũng từng đi săn bắn, độ chính xác cũng tạm ổn.
Khương Mịch Tuyết đ.á.n.h giá Laurent một hồi lâu, như đang đ.á.n.h giá độ tin cậy trong lời nói của cậu ta, sau đó cô trực tiếp đưa một khẩu súng: "Vậy cái này cậu cầm đi."
Sau đó Khương Mịch Tuyết lại đưa đạn và khẩu s.ú.n.g "đồ chơi" Gloria tặng cho Isabella: "Cô cùng bọn họ ở lại đây."
Isabella: "?? Thế còn cô?!"
Khương Mịch Tuyết nhét khẩu s.ú.n.g còn lại vào người: "Tôi quay lại phía trên nhà hát xem sao."
Cô lại quay sang Cát Giai Nghệ: "Từng xem phim truyền hình chưa?"
Trước đó Khương Mịch Tuyết đều nói tiếng Anh, tiếng Anh của Cát Giai Nghệ vốn đã bập bẹ, hiện tại đầu óc choáng váng, nghe Khương Mịch Tuyết nói chỉ hiểu được lơ mơ. Lúc này nghe thấy cô chuyển sang tiếng Trung, vội vàng gật đầu: "Xem rồi xem rồi, Nhân Gian Âm Ti Phủ và Trường An Minh Nguyệt em đều cày rồi!"
Khương Mịch Tuyết: "......"
"Tôi không nói cái đó," cô nói, "Biết tinh túy của chiến tranh du kích không?"
"Lát nữa nếu có người tới, cô dẫn hai người họ chạy."
Cát Giai Nghệ: "?"
Khương Mịch Tuyết lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần với Isabella và Laurent, ngay sau đó xách theo khẩu s.ú.n.g vừa cướp được từ gã to con rời đi.
—— Thực ra trong tình huống hiện tại, kéo dài thời gian, chờ cứu viện đến mới là lựa chọn tốt nhất. Từ khách sạn bên kia qua đây, nếu không tắc đường cũng chỉ mất hai ba mươi phút đi xe. Với tốc độ của nhóm Tùng Thao, chắc cũng sắp đến nơi rồi.
Nhưng Khương Mịch Tuyết không quen hoàn toàn đặt hy vọng vào người khác.
Theo lời cô gái tóc vàng vừa nãy, nhóm người này đã hạ cửa cuốn tầng một xuống, hơn nữa còn phá hỏng công tắc tầng đó, để tránh có người muốn thoát ra từ tầng một.
Nhưng nhà hát và trung tâm thương mại là hai hệ thống khác nhau —— khi buổi diễn tối của nhà hát kết thúc, trung tâm thương mại thường đã đóng cửa. Để thuận tiện cho khán giả ra vào, bên phía nhà hát hẳn sẽ có lối ra riêng hoặc công tắc điều khiển cửa lớn từ xa.
Tuy không chắc chắn tuyệt đối, nhưng Khương Mịch Tuyết vẫn định quay lại xem thử.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.