Cô đưa ly trà và ống hút qua, Liễu Minh Lượng nhận lấy uống một ngụm, rồi cầm lấy chiếc loa lớn bên cạnh hô to: "Được rồi, quay xong cảnh này cho các cậu nghỉ mười lăm phút, đi uống trà sữa ——"
Cả phim trường vang lên tiếng hoan hô: "Đạo diễn Liễu vạn tuế!"
Khương Mịch Tuyết xách túi rời đi, định xem thử còn chỗ nào có nhân viên chưa nhận được trà sữa không. Khi đi qua một góc cua, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói cố tình đè thấp nhưng vẫn không giấu được sự phẫn nộ: "Tôi đã nói chuyện này A Hoán nhà chúng tôi không giúp được gì cả!"
"Hiện tại biết sai rồi thì thế nào? Ông bà tưởng đây là chuyện bỏ tiền ra là có thể giải quyết êm xuôi sao?"
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nghe thấy tiếng tranh cãi, Khương Mịch Tuyết lập tức quay người định đổi đường khác. Ngặt nỗi lúc này người ở bên kia góc ngoặt vừa vặn bước ra: "Lúc làm loại chuyện này các người có nghĩ tới A Hoán không ——"
Giọng nói của đối phương đột ngột im bặt khi nhìn thấy Khương Mịch Tuyết.
Trên mặt Khương Mịch Tuyết lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất đi vẻ lịch sự. Cô giơ cái túi trong tay lên, dùng khẩu hình hỏi: "Uống trà sữa không?"
Năm phút sau.
Khương Mịch Tuyết, Bách Cảnh Hoán cùng người quản lý của anh ta chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn, ba người nhìn nhau chằm chằm.
Người mở miệng đầu tiên là quản lý của Bách Cảnh Hoán: "Khụ khụ, cô Khương, tôi xin đi thẳng vào vấn đề, cuộc điện thoại vừa rồi, cô nghe được bao nhiêu?"
Khương Mịch Tuyết: "Không nhiều lắm?"
Người quản lý thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt..."
Khương Mịch Tuyết chớp mắt: "Nhưng tôi đoán chắc cũng được bảy tám phần."
Hơi thở vừa trút ra của người quản lý nghẹn lại ngay cổ họng, khiến anh ta ho sặc sụa: "... Khụ khụ khụ?"
Anh ta nhìn Khương Mịch Tuyết như đ.á.n.h giá độ tin cậy trong lời nói của cô, sau đó lại nhịn không được quay đầu nhìn Bách Cảnh Hoán: Cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, cậu thấy thế nào?
Bách Cảnh Hoán: "......"
Anh ta thì thấy thế nào được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bách Cảnh Hoán cũng không nắm chắc rốt cuộc Khương Mịch Tuyết đoán được bao nhiêu, chỉ có thể cân nhắc rồi bất đắc dĩ nói: "Thì... dù sao nhà ai mà chẳng có vài người họ hàng cực phẩm?"
Khương Mịch Tuyết: "Tôi biết."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bầu không khí nhất thời lâm vào bế tắc.
Cuối cùng vẫn là quản lý của Bách Cảnh Hoán không kiên trì nổi, nói thẳng: "Cô Khương, cô là người thông minh, tôi sẽ không vòng vo với cô. Nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, tôi không hy vọng bị lộ ra ngoài từ phía cô. Để trao đổi, tôi có thể giúp cô tranh thủ tài nguyên đại diện cho một thương hiệu thể thao trong nước. Về mặt thù lao tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng."
Thật ra không cần quản lý của Bách Cảnh Hoán nói những lời này, Khương Mịch Tuyết cũng chẳng có hứng thú đi rêu rao đời tư của người khác. Nhưng giới giải trí là nơi chú trọng lợi ích, bọn họ trước đây không có giao tình gì, dù cô nói mình sẽ không lắm miệng thì đối phương hơn nửa cũng sẽ không tin.
Hơn nữa, lợi ích dâng tận miệng thì tội gì không nhận?
Người quản lý hỏi: "Cô thấy thế nào?"
Khương Mịch Tuyết quyết đoán vươn tay phải: "Hợp tác vui vẻ."
Người quản lý nắm lấy tay Khương Mịch Tuyết, ra sức lắc hai cái: "Hợp tác vui vẻ!"
Chỉ có Bách Cảnh Hoán đứng bên cạnh, ngơ ngác như trời trồng: "Không phải, từ từ..."
Khương Mịch Tuyết lại lắc lư cái túi trong tay, nghiêng đầu cười rạng rỡ với anh ta: "Thầy Bách, trà sữa, hai người còn chưa nói là có uống hay không đấy."
Tim Bách Cảnh Hoán bỗng hẫng một nhịp.
Chờ đến khi Khương Mịch Tuyết phát xong trà sữa rồi rời đi, Bách Cảnh Hoán mới quay đầu nhìn về phía quản lý: "Anh Hoài, cái đại diện thương hiệu mà anh vừa nói ——"
Hắn và Ngô Hoài hợp tác nhiều năm, là bạn cũ hiểu rõ gốc rễ của nhau. Trong tay Ngô Hoài có những tài nguyên gì, Bách Cảnh Hoán đại khái đều rõ. Có thể đảm bảo khiến người ta hài lòng, lại còn nói rõ là thương hiệu thể thao trong nước, Bách Cảnh Hoán nghĩ ngay đến cái tên duy nhất...
Ngô Hoài nheo mắt gật đầu: "Đúng vậy, chính là Minh Lực Sports."
Bách Cảnh Hoán lập tức xù lông: "Thương hiệu đồ nam của họ chẳng phải đang mời em làm đại diện sao?!"