Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 52



 

 

Ngay cả nam chính Bách Cảnh Hoán, người trước đó còn tỏ thái độ "mắt không thấy, tim không phiền" với Khương Mịch Tuyết, khi nhìn thấy cô đến cũng chủ động chào hỏi một cách gượng gạo: "Khương... chào buổi sáng."

 

"Chuyện ngày hôm qua, cái đó, cô không sao chứ?"

 

Khương Mịch Tuyết đáp: "Cảm ơn thầy Bách quan tâm, tôi không sao."

 

Ánh mắt Bách Cảnh Hoán đảo qua đảo lại: "Không sao là tốt rồi."

 

Anh ta lại an ủi thêm một câu: "Làm nghệ sĩ, đôi khi sẽ gặp phải những fan cuồng hoặc antifan cực đoan như vậy, đây cũng coi như con đường tất yếu phải trải qua để nổi tiếng, cô..."

 

Bách Cảnh Hoán khựng lại, nhận ra với lộ trình phát triển trước đây của Khương Mịch Tuyết, xác suất gặp phải chuyện này hẳn là cao hơn nhiều so với nghệ sĩ bình thường. Vì thế, lời nói của anh ta lại ngượng ngùng bẻ lái: "Tóm lại, rất khó hoàn toàn tránh khỏi, chỉ có thể cố gắng bảo vệ tốt chính mình thôi."

 

Khương Mịch Tuyết mỉm cười lịch sự: "Cảm ơn anh."

 

Buổi quay sáng sớm trôi qua rất nhanh. Trải qua hai ngày mài giũa đầu tiên, Khương Mịch Tuyết hiện tại đã quen và hiểu rõ cách quay phim truyền hình: Đôi khi một cốt truyện liền mạch cần được hoàn thành bởi tổ hợp nhiều góc quay khác nhau. Là diễn viên, cô cũng cần lặp lại diễn xuất với nhiều tư thế khác nhau.

 

Hơn nữa, do hạn chế về bối cảnh và lịch trình diễn viên, trình tự quay cũng không hoàn toàn dựa theo cốt truyện.

 

Ban đầu, Khương Mịch Tuyết thật sự không quá quen với kiểu logic cốt truyện và cảm xúc nhân vật nhảy cóc như vậy, phong độ thường xuyên trồi sụt. Nhưng đến hôm nay, cuối cùng cô cũng đã thích ứng được với nhịp điệu này.

 

Cảnh quay buổi sáng kết thúc, trong giờ nghỉ trưa, Bách Cảnh Hoán còn chủ động tìm Khương Mịch Tuyết: "Tôi có xem qua lịch quay hôm nay, chiều nay hai chúng ta có rất nhiều cảnh diễn chung."

 

"Có muốn tập thoại trước một chút không?"

 

Bỏ qua những ân oán cá nhân mơ hồ giữa hai người, kỹ năng diễn xuất của Bách Cảnh Hoán quả thực rất tốt. Khương Mịch Tuyết nắm bắt mọi cơ hội học tập: "Được."

 

......

 

"Nghiêm T.ử An, tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy làm cảnh sát, sứ mệnh của chúng ta rốt cuộc là gì ——"

 

Khương Mịch Tuyết đối diện kịch bản niệm thoại, cân nhắc xem nên dùng ngữ khí như thế nào. Bách Cảnh Hoán ngồi đối diện cô qua một chiếc bàn nhỏ. Đột nhiên, điện thoại Khương Mịch Tuyết để trên bàn rung lên bần bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bách Cảnh Hoán cúi đầu nhìn, vừa lúc thấy màn hình hiện lên hai chữ "Biểu Ca" (Anh họ).

 

Để chế độ máy bay cả ngày không thực tế lắm, nên lúc ăn cơm trưa, Khương Mịch Tuyết đã kết nối mạng trở lại.

 

Sau khi nhìn rõ người gọi là ai, Khương Mịch Tuyết trực tiếp tắt máy. Hơn nữa, cô còn thuận tay cầm điện thoại lên, thao tác trôi chảy ném số đối phương vào danh sách đen.

 

Lúc này Bách Cảnh Hoán vừa mới nói được ba chữ đầu của câu: "Hay là cô nghe điện thoại trước đi..."

 

Khương Mịch Tuyết: "Hửm?"

 

Cô buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Bách Cảnh Hoán.

 

Bách Cảnh Hoán có chút xấu hổ: "Cái đó, khụ khụ, tôi không cố ý nhìn đâu."

 

Khương Mịch Tuyết cất điện thoại: "Không sao. Thời buổi này, nhà ai mà chẳng có vài người họ hàng cực phẩm?"

 

Thái độ dửng dưng như không của cô khiến Bách Cảnh Hoán vốn đang thấy ngại ngùng cũng thả lỏng hơn chút: "... Ừ."

 

Anh ta giũ giũ kịch bản trong tay: "Vậy chúng ta tiếp tục nhé? Tôi thấy câu thoại vừa rồi của cô, khi nói có thể thêm một động tác như thế này, bởi vì ống kính lúc đó chắc sẽ ở hướng này..."

 

Buổi chiều nắng gắt, dù hiện tại đều quay cảnh trong nhà nhưng mọi người đều có chút héo hon.

 

Khương Mịch Tuyết đặt trà sữa trên ứng dụng giao đồ ăn. Khi trà sữa được giao tới, số lượng không ít. Để tiện phát cho mọi người, Khương Mịch Tuyết tự mình xách mấy túi mang sang phía đạo diễn Liễu Minh Lượng.

 

Mặc dù là ngày hè nóng bức, đạo diễn Liễu vẫn kiên trì bám trụ ở vị trí công tác không rời. Thấy Khương Mịch Tuyết đưa trà sữa tới, ông đầu tiên là theo bản năng cảnh giác: "Lần này sẽ không có ai bỏ thêm thứ gì vào trong đó chứ?"

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Khương Mịch Tuyết nhướng mày: "Đá viên và trà ô long làm cốt trà thì có tính không?"

 

Mắt Liễu Minh Lượng sáng lên: "Cái con bé này, thế mà còn biết tôi thích uống gì!"

 

Khương Mịch Tuyết cười cười, chỉ vào mắt mình: "Nhìn ra được mà."