Xung quanh đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Trang Xảo hóng chuyện đến mức nắm tay cũng phấn khích nắm chặt lại. Khương Mịch Tuyết lật một trang kịch bản, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía góc đang ầm ĩ kia.
"Đủ rồi!"
Giọng nói của Bách Cảnh Hoán đột ngột vang lên.
Anh ta đã thay xong trang phục, nhưng lớp trang điểm trên mặt mới hoàn thành một nửa, rõ ràng là nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nên vội vàng chạy ra.
Vợ chồng Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp lại tìm được mục tiêu, kích động muốn kể lể với anh ta: "A Hoán! Mẹ biết con chắc chắn sẽ ra mà!"
"Tên quản lý kia còn ngăn cản, không muốn cho chúng ta gặp mặt. Con quay về nhớ phải trừ lương hắn thật nặng! Tốt nhất là đuổi việc hắn đi!"
Bách Cảnh Hoán nói: "Lời anh Hoài vừa nói là ý của con."
Vợ chồng Bách Quốc Hùng sững sờ: "Chuyện... chuyện này..."
Nhưng ngay sau đó họ lại giả vờ như chưa nghe thấy gì: "A Hoán, con mau giúp em trai con đi!"
Bách Cảnh Hoán: "Con đã nói rồi, con không có cách nào cả."
Vợ chồng Bách Quốc Hùng căn bản không tin: "Con chắc chắn có cách!!"
"Con có nhiều tiền như vậy... Có phải con cố tình không muốn cho em trai con được sống tốt không!!" Sắc mặt Bách Quốc Hùng xấu đi, "Chúng tao thật uổng công nuôi mày lớn chừng này!"
Bách Cảnh Hoán: "Vậy hai người có dám nói ra Bách Nhất Bân rốt cuộc đã làm cái gì không?"
Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp giống như bị bấm nút tắt tiếng, ấp úng, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Trên mặt Bách Cảnh Hoán lộ ra nụ cười lạnh: "Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng bắt con phải nhường Bách Nhất Bân, giúp đỡ Bách Nhất Bân. Bách Nhất Bân lên cấp ba trường trọng điểm phải nộp phí chọn trường, trong nhà không có tiền liền bắt con bỏ học đi làm thuê để nuôi nó. Nếu không phải có anh Hoài, con đến đại học cũng chưa chắc đã được yên ổn học xong."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Bây giờ Bách Nhất Bân phạm tội, hai người ngay cả việc con đang làm việc cũng mặc kệ, cứ nhất quyết xông vào —— hai người có từng nghĩ cho đứa con trai này một chút nào không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không dám nói nó làm cái gì đúng không?"
Bách Cảnh Hoán gằn giọng: "Hai người không dám nói, để tôi nói ——"
Trên hai gương mặt vô lại của vợ chồng Bách Quốc Hùng lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng sợ: "Đừng..."
Nhưng có người còn nhanh tay lẹ mắt hơn họ.
"Có chuyện gì mọi người cứ nói riêng với nhau là được!" Ngô Hoài một tay kéo phắt Bách Cảnh Hoán lại, bịt chặt miệng anh ta.
Bách Cảnh Hoán: "???"
Ngô Hoài vừa đè Bách Cảnh Hoán đang muốn giãy giụa lại, vừa cười làm lành với nhân viên xung quanh: "Xin lỗi mọi người nhé, đứa nhỏ này bị gia đình đối xử phân biệt lâu ngày nên nói năng lung tung, nóng nảy quá mất khôn ấy mà."
Hắn quay đầu nhìn vợ chồng Bách Quốc Hùng: "Cô chú à, đây dù sao cũng là chuyện gia đình, nói toạc ra giữa thanh thiên bạch nhật thế này rốt cuộc cũng không hay lắm. Hay là thế này, cháu đặt một bàn cơm, lát nữa quay xong, mọi người ngồi lại với nhau, bình tĩnh mà nói chuyện?"
Khi nói đến "nói chuyện", Ngô Hoài cố tình nhấn mạnh.
Nghe thấy có thể bàn bạc lại, bản năng của Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp là không muốn. Nhưng khi thấy tay Ngô Hoài đang bịt miệng Bách Cảnh Hoán có vẻ hơi lỏng ra, sự không tình nguyện đó lập tức biến thành động tác gật đầu như gà mổ thóc: "Được thôi."
Ngô Hoài lập tức giơ tay ra hướng bên ngoài: "Mời!"
Trước khi đi hắn còn không quên giao Bách Cảnh Hoán cho trợ lý bên cạnh: "Mau đưa anh Hoán của cậu về tiếp tục trang điểm đi!"
Trợ lý run rẩy nhận lấy người, giọng nói mang theo chút nức nở: "Vâng, vâng..."
Ngô Hoài đi nhanh mà về cũng nhanh. Không bao lâu sau hắn đã sải bước từ bên ngoài trở lại. Trời mùa hè, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Xác nhận Bách Cảnh Hoán đã bị áp giải về trang điểm tiếp trong sự không cam lòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Ngô Hoài lại thay một bộ mặt tươi cười, tạ lỗi với nhân viên tại hiện trường: "Xin lỗi mọi người nhé, vừa rồi để mọi người chê cười rồi. Gia đình A Hoán là như vậy đấy, mọi người cũng thấy rồi... Haizz, làm chậm trễ tiến độ của mọi người, thật sự xin lỗi. Tôi vừa đặt đồ uống lạnh và trà chiều ở Starbucks, lát nữa ai cũng có phần nhé!!"