Ta là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.
Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.
Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.
Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!
1
Ta là nhị tiểu thư bị ghẻ lạnh nhất Lý phủ.
Vì muốn thăng tiến, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.
Cửu Thiên Tuế họ Kỷ tên Liên, trời sinh có tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Không chỉ vậy, hắn còn giàu có, quyền lực ngập trời. Có thể nói, ngoại trừ không có “cái đó”, hắn cái gì cũng tốt.
Đối với một thứ nữ không được sủng ái như ta mà nói, được gả cho Cửu Thiên Tuế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng điều ta cảm thấy chuyện này tệ hại là do người sắp đặt chuyện này lại là cha ta.
Ta ghê tởm ông ta, ghê tởm mẹ ta, cũng ghê tởm tất cả mọi thứ ở Lý phủ, sao có thể giúp bọn họ thăng quan tiến chức được?
Đương nhiên, ta cũng không phải chưa từng phản kháng, nhưng đầu đập đến chảy máu, cuối cùng vẫn bị ép lên kiệu hoa.
Mẹ ta khuyên ta: "A Linh, nữ nhi rồi cũng phải lấy chồng, lấy ai chẳng là lấy?"
Ta nghĩ cũng đúng, dù có gả cho một hoạn quan, cũng tốt hơn là ở lại Lý phủ này.
Hoạn quan cưới vợ, đương nhiên phải vào ban đêm.
Khi kiệu hoa dừng trước cửa, mẹ ta nước mắt lưng tròng, nhét chiếc vòng tay quý giá nhất trên người vào tay ta: "A Linh, nương xin lỗi con."
Lúc này mới biết hối hận sao? Lúc mắng ta là đồ phá gia chi tử sao không nói?
Người mẹ đáng thương của ta, vốn là hoa khôi nổi tiếng nhất Yên Vũ Lâu, mang cái bụng bầu bước vào cửa, còn tưởng rằng có thể dựa vào con để được sủng ái, nào ngờ sinh ra lại là nữ nhi.
Thêm vào đó, chủ mẫu lại hung dữ, nhiều năm như vậy, cha ta hầu như chưa từng bước vào sân của mẹ ta. Nếu không phải Lý gia đúng lúc thiếu một món quà để lấy lòng Cửu Thiên Tuế, e rằng cũng chẳng nhớ ra mẹ ta là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đằng sau, chủ mẫu nhỏ giọng mắng ta và mẹ ta giống nhau, đều là đồ ti tiện, nói gả cho hoạn quan đã là may mắn lắm rồi, vậy mà còn kén cá chọn canh, không biết liêm sỉ. Ta hờ hững liếc nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Cầm lấy, con, con cầm lấy."
Mẹ ta vẫn liều mạng nhét vòng ngọc vào tay ta, làm như không nghe thấy những lời chế giễu của bọn họ. Bà ta chỉ biết làm như vậy, mắng nhiếc ta, rồi lại nhẫn nhịn những kẻ bắt nạt bà ta.
Ta cười lạnh một tiếng, không nhận vòng tay của bà ta: "Mẹ giữ lấy đi, gả cho Cửu Thiên Tuế, chẳng lẽ còn thiếu mấy thứ này sao?" Nói xong liền quay đầu bước lên kiệu hoa, không thèm nhìn bọn họ thêm một lần nữa.
Kiệu hoa nhanh chóng được nhấc lên, lắc lư suốt dọc đường. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta gặp bà ta, sau khi ta đi rồi, sẽ không còn ai bảo vệ bà ta nữa.
Có lẽ bà ta sẽ sớm bị c.h.ế.t đuối, hoặc có thể bị đầu độc khi ăn uống. Nhưng cũng chẳng sao, kết cục của ta có lẽ cũng giống như vậy. Hoàng Tuyền hay trần thế, cũng chẳng còn bao lâu nữa.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đèn đuốc lập lòe, áo cưới đỏ như máu, cả gian phòng đều đỏ rực chói mắt. Không biết qua bao lâu, cửa "kẽo kẹt" một tiếng.
Một bàn tay thon dài nâng cằm ta lên: "Lý Phù Cừ?" Là Kỷ Liên. Qua lớp khăn voan, ta không nhìn rõ mặt hắn, không thể phân biệt hắn có đẹp như lời đồn hay không, chỉ cảm thấy giọng nói của hắn không hề the thé chói tai như những hoạn quan khác.
Ta lắc đầu: "Lý Bồ Linh." Một người là hoa sen trong nước, một người là cây phục linh trên đất, bọn họ mới không nỡ đem cái tốt cho ngươi.
Hắn khẽ cười một tiếng, buông cằm ta ra: "Nàng rất thành thật."
Nói rồi, hắn cầm cân lên, vén khăn voan của ta. Ta vừa định nói, cho dù ta không thành thật, với quyền thế của Cửu Thiên Tuế, chẳng lẽ còn tra không ra người được đưa vào Đông Xưởng tối nay là ai sao?
Nhưng lời chưa kịp nói ra, ta đã sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại mang một khuôn mặt giống hệt người trong mộng của ta! Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ dưới mắt, quả thực là giống như đúc.
Thấy ta ngây người, Kỷ Liên lại cười, dáng vẻ quyến rũ như yêu quái từ địa ngục bò lên. Hắn dùng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn vết sẹo chưa lành trên trán ta, xoa xoa rồi lại ấn mạnh xuống.
"Sợ ta đến vậy sao? Lúc đập đầu vào tường sao không thấy sợ?"
Ta đau đến hít một hơi khí lạnh, một giọt nước mắt trong suốt bỗng nhiên rơi xuống, rơi trên vạt áo rộng, nở ra một đóa hoa kiều diễm.
Hắn lau nước mắt của ta, đưa lên môi khẽ nếm thử: "Nhị tiểu thư khóc nhiều như vậy, đêm dài đằng đẵng biết làm sao đây?"