Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế

Chương 2



2



"Gan to thật, còn muốn cùng c.h.ế.t với ta?" Kỷ Liên tay cầm roi da dùng để huấn luyện ngựa, ngồi trước bàn bát tiên, ung dung nhìn ta. 

Ta thừa nhận, ta không phải là một sát thủ giỏi. Đêm tân hôn, hắn đè ta xuống giường, lại từ trong áo cưới của ta móc ra một con d.a.o găm sắc bén. Không lâu sau, hương thơm mê hoặc trong son môi và kim lá liễu trong áo lót cũng bị lục soát sạch sẽ. 

Lúc này, ta chỉ mặc một lớp áo mỏng, quỳ trên mặt đất, mất hết tôn nghiêm và trong sạch. Hắn muốn dùng cách này để làm nhục ta, nhưng hắn không biết, đối với những người từ trong bùn đất mà ra, hai thứ này căn bản chẳng là gì cả.



Thủ đoạn tra tấn phụ nữ của hoạn quan, ta không phải chưa từng nghe nói, cho nên ngày biết cha ta định gả ta cho Kỷ Liên, ta đã ôm quyết tâm phải chết. Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang phú quý, ta sẽ không để ông ta được như ý. 

Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà bọn họ cùng chôn vùi. Nhưng bây giờ... ta đã thay đổi chủ ý. 

Ta muốn sống. Ta muốn ở bên người trong mộng của ta. Cho dù chỉ là một khuôn mặt tương tự, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chủ mẫu nói đúng, ta và mẹ ta giống nhau, đều là hồ ly tinh trời sinh, biết rõ cách quyến rũ đàn ông nhất.



Hoạn quan có phải là đàn ông không? Không hoàn toàn phải, nhưng cũng không hoàn toàn không phải. 

Kỷ Liên cổ họng run lên, nắm chặt bàn tay đang giãy giụa của ta: "Vừa rồi còn muốn g.i.ế.c ta, bây giờ lại muốn ta thương tiếc nàng?" 

Cổ tay ta bị hắn nắm đến đau nhói, nhưng vẫn cố gắng cắn môi nói: "Đốc công, ngài không tin vào tình yêu sét đánh sao?" 

Hắn như nghe được chuyện cười gì đó, cười lớn rồi siết chặt cổ ta, kéo ta lại gần, gần đến mức ta có thể nhìn thấy nốt ruồi đỏ xinh đẹp ở khóe mắt hắn. 

Cười đủ rồi mới nói: "Từng nghe nói, nhưng chưa từng thấy." 

Ta một tay đặt lên cổ hắn, một tay luồn vào trong cổ áo hắn, nũng nịu dụ dỗ: "Vậy thì thử với ta xem sao, đảm bảo ngài sẽ say mê không muốn rời."

 

Hắn nhướng mày: "Nhị tiểu thư đối với ai cũng phóng khoáng như vậy sao?" 

Ta dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Không, chỉ với ngài." 

Đối diện với khuôn mặt này, dù là lời đường mật sáo rỗng đến đâu, cũng dễ dàng nói ra. Có lẽ ánh mắt của ta quá chân thành, Kỷ Liên cũng suýt nữa bị ta lừa gạt, mặc cho ta muốn làm gì thì làm. Nhưng ngay khi sắp vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự, nhìn thấy chân tướng sự việc, hắn đột nhiên đẩy ta ra, đi thẳng ra cửa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta bị lật nhào xuống đất, cũng không quan tâm đến cơn đau ở đầu gối, vội vàng túm lấy tay áo hắn: "Đêm tân hôn, ngài muốn để ta độc thủ không phòng sao?" 

Hắn hờ hững liếc nhìn ta một cái, cười lạnh buông tay ta ra, mỉa mai nói: "Nhị tiểu thư toàn thân gai góc, Bản đốc không dám động vào." 

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại. Ta thất vọng cúi đầu, đợi đến khi tiếng động bên ngoài biến mất, lại xoa xoa đầu gối, cười lạnh đứng dậy từ dưới đất. Không sao đâu Kỷ Liên, ngày còn dài, động hay không, không phải do ngài nói là được.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



3.



Phòng tân hôn rất thoải mái, nhưng ta lại không quen giường, cho nên ngủ không ngon giấc. Sau khi giật mình tỉnh giấc lần thứ ba, ta dứt khoát từ bỏ giãy dụa, ôm chăn chờ trời sáng. Có lẽ khi rảnh rỗi con người ta hay suy nghĩ lung tung, nghĩ ngợi một hồi, ta lại nhớ đến Diệp Chiêu, chàng công tử tuấn tú từng nói muốn cưới ta. 

Chàng là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của gia đình làm nghề dệt, cũng là người mà lão già kia chọn làm lương phối cho Lý Phù Cừ. Nếu không có ta, hai người bọn họ đã sớm nên sống bên nhau hạnh phúc rồi. 

Đáng tiếc Diệp Chiêu lại nhiều chuyện, nhất định phải cứu ta một mạng từ tay bọn sơn tặc. Chàng đáng đời bị yêu tinh như ta quấn lấy. 

Còn Lý Phù Cừ... Nàng ta được sống trong nhung lụa, cha mẹ yêu thương, những thứ nàng ta tùy tiện vứt bỏ đều là những thứ mà cả đời này ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nàng ta có nhiều người yêu thương như vậy, nhường một Diệp Chiêu cho ta thì có sao chứ?



Còn nhớ khi mới quen nhau không lâu, ta đã đẩy Diệp Chiêu vào góc tường, ép hỏi chàng có bằng lòng cưới ta hay không. 

Diệp Chiêu đỏ mặt, ánh mắt sáng rực nhưng không dám nhìn thẳng ta: "Cô... cô nương, trời đã tối rồi, ta đưa cô về nhé." 

Ta không lùi mà còn tiến tới, thẳng thắn tấn công: "Chàng không thích ta sao?" 

Chàng ấp úng: "Cũng... cũng không phải..." 

Không phải là tốt rồi. 

"Vậy ta hỏi chàng, trong mắt chàng, ta và Lý Phù Cừ ai tốt hơn?" 

Chàng không trả lời, dường như đang thật sự suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng chàng đã dùng quá nhiều thời gian, lâu đến mức ta không còn kiên nhẫn nữa. 

"Chàng quả nhiên thích Lý Phù Cừ hơn!" 

Trên đời này chẳng có ai không thích Lý Phù Cừ, ngoại trừ ta. Nhưng đó cũng không phải vì nàng ta không đủ tốt, mà là sự tốt đẹp của nàng ta, càng làm nổi bật lên vẻ xấu xí và lòng dạ hẹp hòi của ta và mẹ ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com