Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ, hồi lâu, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu ta, khẽ thở dài, "Nàng biết không Lý Bồ Linh, đôi khi, đôi khi ta thật sự không biết làm sao với nàng."
Ta thì sao chứ.
Biết rõ hắn phô trương sủng ái ta, chính là vì muốn bộc lộ điểm yếu trước mặt Tiêu Lam, biết rõ tất cả mọi chuyện hiện nay, đều là kết quả do hắn tỉ mỉ sắp đặt.
Từ trước đến nay, Kỷ Liên luôn cố ý vô tình tạo ra một giả tượng rằng ta rất quan trọng, mà Tiêu Lam cũng sắp mắc câu rồi, yến tiệc đêm nay chính là bằng chứng tốt nhất, Tiêu Lam đã bắt đầu thăm dò phân lượng của ta trong lòng Kỷ Liên rồi.
Nhưng hắn ta không biết chính là, tất cả những điều này đều là Kỷ Liên muốn hắn ta nhìn thấy.
Chỉ cần hắn ta luôn đặt ánh mắt lên người ta, sẽ không chú ý đến động tĩnh của Đông Xưởng trong bóng tối.
Ta mạnh dạn phỏng đoán, đợi đến khi hai bên thật sự giao chiến, Tiêu Lam sẽ tìm mọi cách bắt ta đi, làm một trong những thủ đoạn để uy h.i.ế.p Kỷ Liên.
Còn Kỷ Liên, sẽ chỉ cười nhạo một tiếng, hạ lệnh g.i.ế.c không tha.
Gió lạnh thổi qua, ta liền hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Cho dù hắn lợi dụng ta, nhưng khi gặp nguy hiểm, người cứu ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng là hắn, khi ta buồn bã khóc lóc, người bảo ta đừng kìm nén cũng là hắn.
Ta quá lạnh lẽo, lạnh đến mức không nỡ từ bỏ chút ánh lửa có thể thiêu đốt chính mình này.
Huống hồ giữa hai ta, vốn đã không nói rõ được ai đúng ai sai.
Nhưng tại sao hắn lại muốn đuổi ta đi?
Ta ngẩng đầu hỏi hắn, "Chàng hối hận rồi?"
Không muốn dùng ta làm điểm yếu nữa rồi sao?
Kỷ Liên dừng lại một chút, không nói gì.
Thực ra... cũng đáng giá.
Gió thu nổi lên, ta rúc vào lòng hắn, "Chàng có phải là không chắc chắn sẽ thắng?"
Bộ giáp mềm trên người ta, ít nhiều cũng đã bại lộ sự không chắc chắn của hắn.
Cánh tay ôm ta hơi siết chặt, hắn khẽ thở dài, "Lý Bồ Linh, quá thông minh không phải là chuyện tốt."
Hắn đã từng nói, muốn ta an tâm làm một con chim trong lồng, tuy rằng có thể sẽ chết, nhưng khi còn sống sẽ không có nhiều phiền não như vậy.
Nhưng ta tự nhận mình không phải là cô nương thích an nhàn, ngay cả vở kịch yêu thích nhất cũng là cảnh tượng sụp đổ, vạn vật tàn lụi, anh hùng ôm hận, mỹ nhân xế chiều, ta muốn nhìn thấy tất cả sự tàn tạ đổ nát trên thế gian này, ngay cả thần linh cũng bị kéo vào bể khổ của thất tình lục dục mà cầu c.h.ế.t cũng không được.
Nhưng ông trời lại để ta gặp được Kỷ Liên.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta không phân biệt được giữa hai ta là chân tình hay giả dối, nhưng có một điểm rất rõ ràng, ta không muốn hắn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Kỷ Liên, chúng ta bỏ trốn đi."
Tìm một nơi xa xôi hẻo lánh, sống một cuộc sống thanh bạch mà vui vẻ qua nửa đời còn lại.
Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, Nhiếp Chính Vương đã nổi sát tâm, tiểu hoàng đế dần trưởng thành cũng không còn tin tưởng hắn như vậy nữa.
Trước có sói sau có hổ, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Lá cây rơi lả tả, đáp lại ta vẫn là một mảnh im lặng.
...
Khi trở về Đông Xưởng, trời đã rất khuya, Kỷ Liên quỳ một gối xuống đất, bôi thuốc lên vết bỏng ở chân ta.
Những ngón tay hơi tái nhợt nhẹ nhàng chấm một chút thuốc bột, động tác dịu dàng như đang lau chùi một bảo vật hiếm có.
Đợi thuốc bột được rải đều, Kỷ Liên cuối cùng cũng đứng dậy.
Ta nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, người sẽ biến mất, "Đừng đi được không?"
Kỷ Liên xoay người lại, ánh mắt d.a.o động, "Là nàng, hay là ta?"
"Chàng đừng đi, cũng đừng đuổi ta đi."
Hắn có vẻ hứng thú, mày mắt cong lên: "Vì sao?"
Nhất định phải nói ra sao?
Ta không nói đó.
Ta không trả lời, trực tiếp quấn lấy eo hắn, đẩy hắn ngã xuống giường.
Ta nghĩ hai ta ít nhiều đều có chút vấn đề, khi trên người có chút vết thương, lại càng dễ dàng tận hưởng.
Kỷ Liên lúc đầu cũng không để ý đến ta, chỉ nhìn ta làm loạn trên môi hắn.
Nhưng hôn được một lúc, liền biến thành một bộ dạng khác, lực đạo mạnh đến mức hận không thể nhào nặn ta vào trong xương cốt.
Y phục từng lớp từng lớp rơi xuống, chỉ còn lại ánh nến nhảy múa trên da thịt, hóa thành từng đóa hoa tươi đẹp.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn xoay người đè lên, những ngón tay hơi lạnh lướt qua sống lưng, mang đến một trận run rẩy nhẹ nhàng, cuối cùng rơi xuống nơi không thể nói ra lời.
"Lý Bồ Linh, ta là ai?"
Hắn hỏi đi hỏi lại, ta đáp đi đáp lại.
"Kỷ Liên, chàng là Kỷ Liên."
Cho dù ta kiến thức rộng rãi, lúc này cũng xấu hổ đến mức không biết làm sao, nằm úp mặt trên gối không dám nhìn hắn.