Kỷ Liên tùy ý ta rơi xuống từ trên mây, mỉm cười lật mặt ta lại, "Chỉ vậy mà đã xấu hổ rồi? Dũng khí vừa nãy đâu rồi?"
Mồ hôi của ta còn chưa khô, kêu lên một tiếng, vùi đầu vào trong chăn, hồi lâu mới nói khẽ: "Làm sao bây giờ, Kỷ Liên, ta hình như yêu chàng rồi."
Chỉ có yêu một người, mới có thể vì chuyện này mà xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Thân thể Kỷ Liên cứng đờ, sau đó lại dịu dàng xuống, ôm ta vào lòng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu.
"Không, nàng đã sớm yêu ta rồi, chỉ là bản thân không biết mà thôi."
Ta chỉ coi hắn đang nói khoác, nhẹ nhàng cắn một cái lên n.g.ự.c hắn, "Đốc công đại nhân, ngài bớt tự luyến đi."
Kỷ Liên mỉm cười, không phản bác.
Chúng ta quấn quýt lấy nhau trong bóng đêm, ngầm hiểu ý nhau dây dưa ba đêm.
Sáng sớm, ta lại nói một lần nữa, "Kỷ Liên, chúng ta bỏ trốn đi."
Hắn từ phía sau ôm lấy ta, thở dài một hơi, kể cho ta nghe một giấc mơ.
Giấc mơ bắt đầu từ trận đại hạn năm Loan Hóa thứ ba.
Nhà giàu rượu thịt ôi thiu, ngoài đường xương trắng chất thành đống, thiếu niên đói đến hoa mắt vì muốn tìm đường sống, nhẫn tâm tự thiến vào cung.
Chỉ là con đường hoạn quan cũng không dễ dàng, vất vả lắm mới chịu đựng được cung hình, còn có muôn vàn khó khăn đang chờ đợi phía trước.
Một tấm thân với dung mạo tuấn tú, vừa là ân huệ cũng vừa là trừng phạt.
Ban đầu, thiếu niên ấy nhờ sự sủng ái của hậu phi mà sống ung dung tự tại, nhưng dần dà, một vài thái giám có địa vị cao hơn cũng để mắt đến hắn. Thiếu niên thường xuyên bị gọi đến những nơi dơ bẩn, mặc cho bọn họ vuốt ve, cắn xé, đánh đập, đùa bỡn.
Mãi cho đến khi Liễu Quý Phi vô tình bắt gặp sự việc, thiếu niên mới may mắn thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Mười năm thoắt cái trôi qua, hắn tận tâm hầu hạ trong Hàm Phúc Cung, Quý phi cũng luôn đối xử với hắn như con ruột. Nhưng trời có khi mưa khi nắng, người có lúc thịnh lúc suy, một sớm lâm bồn, Liễu Quý Phi tuy sinh hạ được hoàng tử nhưng bản thân lại bị thương tổn nguyên khí.
Trước khi lâm chung, bà dặn dò thiếu niên, dù thế nào cũng phải giúp bà bảo vệ đứa trẻ này.
Thiếu niên ngậm lệ đáp ứng, cuối cùng bằng sức lực của một mình, đưa con trai của Quý phi lên ngôi hoàng đế.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chỉ là, Đại Hạ nghiêng đổ không phải chỉ trong một ngày, cho dù thiếu niên có thức khuya dậy sớm cũng không thể ngăn cản hoàng quyền Đại Hạ ngày càng suy tàn. Bên trong, Bắc Bình Vương Tiêu Lam như hổ rình mồi, chỉ chờ hoàng đế cháu trai mất mạng là có thể thuận lợi đăng cơ. Bên ngoài, các phiên vương đều có dã tâm riêng, biên giới liên tục xảy ra chiến sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thiếu niên bất đắc dĩ phải hóa thân thành sói, mượn thế lực của Đông Xưởng tung hoành ngang dọc, một mặt dẹp yên tranh chấp giữa các phiên vương, một mặt đấu trí đấu dũng với Bắc Bình Vương.
Thế suy, thế suy, sao chẳng về? Vì ngài, sao phải chịu cảnh gió sương! Thế suy, thế suy, sao chẳng về? Vì thân ngài, sao phải chịu cảnh bùn lầy!
Nhiều năm sau, Tiểu Hoàng Đế ngâm nga bài thơ này trước mặt hắn.
Dù khi ấy hắn đã nắm giữ đại quyền trong tay, vẫn không khỏi sững người, trong lòng dâng lên một loại vui vẻ như người làm cha lần đầu tiên, bèn mỉm cười an ủi hoàng đế.
Nào ngờ sự tận tâm tận lực của mình bao năm qua, lại đang trở thành liều thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình.
Một ngày trước khi chúng ta chia lìa, Kỷ Liên lần đầu tiên thổ lộ tâm tình với ta.
Hắn ôm ta, mặc cho mái tóc đen mượt của ta quấn chặt trên gấm vóc, "Tiêu Lam đã có ý định tạo phản, không bao lâu nữa sẽ bức cung. Bồ Linh, ta phải thay Quý phi bảo vệ hắn."
"Dù hắn đã không còn tin tưởng chàng nữa sao?" Ta hỏi.
Kỷ Liên cụp mắt xuống, im lặng không nói.
"Ta biết rồi, vậy chàng hãy đưa ta cho Tiêu Lam đi. Chỉ lần này thôi, ta cam tâm tình nguyện."
Ta nhìn hắn, mắt cay cay.
Lý Phù Dung từng nói ta gả cho không phải đàn ông, ta cũng từng nghĩ Kỷ Liên không phải, nhưng đến hôm nay ta mới hiểu, nam tử đỉnh thiên lập địa trên đời này, không phải chỉ người có vật giữa hai chân.
Trượng phu không đòi hỏi vô lý, quân tử có nguyên tắc riêng.
Kỷ Liên xứng đáng.
Nếu hắn muốn tạo sơ hở cho Tiêu Lam, vậy ta sẽ làm sơ hở đó.
Dù sao mạng ta cũng như cỏ rác, mọc ở đâu chẳng được.
Trời vừa sáng, Kỷ Liên lần cuối cùng vẽ điểm trang cho ta, lông chim xanh còn chưa khô, đã có người ở ngoài cửa giục hắn, nói Thiên hộ đại nhân đang đợi ở thư phòng.
Ta cắn môi, ôm hắn lần cuối.
Kỷ Liên cúi đầu, nhìn ta nói: "Lý Bồ Linh, nói lại lần nữa nàng yêu ta."
Ta hờn dỗi liếc hắn, "Chàng sắp đưa ta đi rồi, còn muốn ta nói yêu chàng sao?"