Ngoài cửa sổ gió thu nổi lên, thổi tan một mảng ráng chiều trên trời.
Rơi vào tay đứa trẻ biến thành quả quýt ngọt ngào, rơi vào mắt bà lão biến thành con ngươi màu trà.
Sinh tử luân chuyển, nhân quả tuần hoàn, xưa nay vẫn vậy.
Dưới lầu có người gọi:
"Bà chủ, cho một bình rượu ngon, thêm hai lạng thịt bò!"
Ta thở dài một hơi, đặt phong thư xuống, đáp lại phía dưới một tiếng "Được".
Cửa vừa đóng, gió thu theo khe cửa len vào, lay động trang giấy trên bàn.
Trên đó chỉ viết một câu bằng nét chữ tiểu khải thanh tú:
"Lý Bồ Linh, nếu có kiếp sau, ta sẽ đến gặp nàng một cách trọn vẹn."
(Hết chính văn)
Ngoại truyện 1: Hỏi Lệ
Ta không muốn rơi nước mắt vì Kỷ Liên nữa, nhưng ta vẫn phải làm cho hắn một việc cuối cùng.
Nhân lúc tiết trời tháng ba ấm áp, sông băng tan chảy, ta mang theo vài cái bánh bao, lên thuyền khách trở về Giang Tả.
Phải nói, vận may của ta tốt hơn Diệp Chiêu nhiều, đi thuyền hơn nửa tháng cũng không gặp chuyện gì, ngược lại gặp được không ít người tốt, mà là tốt đến mức khiến ta nghi ngờ bọn họ cấu kết lừa ta.
Xuống thuyền, ta lập tức đến Đông Xưởng, nhưng nơi đó đã thay đổi hoàn toàn, không tìm ra một món đồ cũ nào còn dùng được.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đến tiệm giấy mua ít quần áo giấy tiền, miễn cưỡng lập cho Kỷ Liên một nấm mộ y quan.
Cổ huấn Đại Hạ, người c.h.ế.t như đèn tắt, nhập thổ mới được an nghỉ, nếu không linh hồn không thể siêu thoát, kiếp sau cũng không làm được người lương thiện.
Vì Kỷ Liên nói muốn đến gặp ta một cách trọn vẹn, vậy ta nhất định phải giúp hắn một tay.
Ta nhìn Thương Nhai Sơn non nước hữu tình, phủ lên nấm mộ nhỏ nắm đất cuối cùng, "Như vậy, chàng cũng coi như lá rụng về cội rồi."
Gió xuân se lạnh lướt qua tai, coi như là câu trả lời của trời cao dành cho ta.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Xong việc này, ta lại ghé qua Diệp phủ.
Đứng giữa mê cục, rất nhiều chuyện đều nhìn không rõ ràng, ở quán trọ nhỏ mấy năm, đầu óc ngược lại trở nên minh mẫn hơn nhiều.
Diệp phu nhân chỉ vào mũi ta mắng, "Ả đàn bà này lại đến đây làm gì?! Ngươi hại con ta chưa đủ thảm hay sao?"
Ta buông chân ngồi trên ghế thái sư, nhón một quả mận chua bỏ vào miệng.
Ồ, ở biên giới không thể ăn được vị chính tông như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Bà nói con trai nào, Diệp Chiêu hay Diệp Lệ?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp phu nhân đại biến, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần khó tin, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, "Ngươi... ngươi làm sao biết Diệp Lệ?"
Nhìn thấy phản ứng của bà ta, ta mỉm cười, trong lòng đã có đáp án.
Khó trách Kỷ Liên lại hận Diệp gia như vậy.
Khó trách hắn và Diệp Chiêu lại giống nhau như đúc.
Khó trách... Diệp Chiêu không nhớ đã cứu ta.
Kỷ Liên đã cho ta rất nhiều gợi ý, nhưng ta luôn luôn tự mình suy diễn, chưa bao giờ hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Phu nhân lao đến túm lấy vai ta, đôi mắt vốn sắc bén nay lại đẫm lệ, "Ngươi đã gặp Lệ nhi sao? Lệ nhi của ta bây giờ ở đâu?"
Ta lạnh lùng đứng tại chỗ, không đáp mà hỏi ngược lại: "Diệp gia vốn nên có hai cậu con trai, năm đó vì sao các người lại bỏ rơi một đứa?"
Diệp phu nhân ngã ngồi xuống đất, như đang hồi tưởng điều gì đó, đôi mắt trống rỗng vô thần.
"Trước khi ta sinh, đại sư Khổ Vô đã bói một quẻ, nói sinh đôi là không may mắn, sẽ làm hại cha mẹ. Hơn nữa song tinh giáng trần, ắt một thịnh một suy, nếu không đưa đi một đứa, đứa còn lại cũng khó sống. Biết trước... biết trước... thà rằng giữ lại Lệ nhi, ít nhất gia đình chúng ta bốn người, còn có thể đoàn tụ thêm vài năm."
Thế giới này thật kỳ lạ, có người vì ân tình của một câu nói mà cam tâm tình nguyện chôn vùi cả đời, cũng có người vì lời đồn đại vô căn cứ mà nhẫn tâm vứt bỏ con ruột của mình.
Bà ta lao đến, nắm chặt lấy cổ tay ta, "Van ngươi, nói cho ta biết Lệ nhi ở đâu, van ngươi..."
Ta mở miệng, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm làm bà ta tổn thương.
"Hắn theo cha mẹ đến Bắc cương rồi, chắc sẽ không quay lại nữa."
Có lẽ biết ta đang lừa bà ta, một người đáng thương, Diệp phu nhân ngây ngốc gật đầu, "Vậy thì tốt, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."
Đúng vậy, còn sống là tốt rồi.
Ngoại truyện 2: Sao chẳng vui
Lúc về ta vẫn đi đường thủy, nhưng vừa lên thuyền ta liền ngớ người.
"Muội muội, thật trùng hợp, chúng ta lại cùng đi cùng về à."
Ta cười trừ, lặng lẽ lùi xa ba tên đại hán lực lưỡng một bước.
Không vì gì khác, bọn họ thật sự quá săn sóc ta, lần trước đến tháng, còn là bọn họ chuẩn bị túi chườm nóng cho ta.
Tuy rất chu đáo, nhưng ít nhiều cũng có chút biến thái.
Nhưng điều thực sự khiến ta nhận ra có gì đó không đúng, là vào cái đêm say sóng đó.