Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế

Chương 16



Trên mặt hắn nở nụ cười không nói nên lời, dùng sức ôm ta vào lòng, đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ nhàng, "Nhưng ta muốn nghe."



Ta quay mặt đi, "Ta mới không..."



Chưa nói hết câu, cổ bỗng nhiên đau nhói.



Kỷ Liên mỉm cười, đuôi mắt ánh lên một mửng đỏ, giọng nói như cách ta muôn trùng rèm sa.



Trong mơ màng, ta nghe hắn nói: "Lý Bồ Linh, ta cũng yêu nàng."



Mực đen loang lổ trước mắt, chỉ còn dư ảnh lờ mờ có thể phân biệt.



Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, ta rõ ràng...



Rõ ràng chưa nói yêu chàng.



18



"Bà chủ, đang nhớ tình lang nào đấy? Món ăn vẫn chưa xong à?"



Tên kia quay đầu lại, nói với người đi cùng mấy câu tục tĩu.



Ta hoàn hồn, hét vào trong bếp một tiếng.



Lại nói với tên kia: "Không thấy đang giục rồi sao? Ngươi gấp gáp như vậy, là đang vội đi đầu thai à?"



Nghe vậy, sắc mặt tên kia đại biến, quay đầu lại định mắng ta, nhưng liếc mắt nhìn con ch.ó săn khổng lồ Bát Vạn nằm bên cạnh ta, lại ngậm ngùi nuốt lời vào bụng.



Có người khuyên hắn đừng tức giận, nói lần sau không đến nữa là được.



Ta hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ không đến cũng chẳng sao, dù sao quán trọ của ta cũng không phải làm ăn kiểu khách quen.



Ba năm trước, Kỷ Liên nhét cho ta một túi lớn vàng lá, đưa ta đến vùng biên giới hẻo lánh của đất nước.



Lúc ta tỉnh lại, mẹ ta đang ngồi bên bàn ăn ngon lành, Bát Vạn thì vây quanh chân bà, ra sức làm nũng.



Thấy ta mở mắt, Phùng Châu mừng rỡ, lấy từ quầy ra giấy tờ đất đai và nhà cửa của quán trọ.



Ta sững sờ, không nói gì liền nhận lấy.



Bởi vì ngoài việc này ra, ta không biết còn có thể giúp Kỷ Liên điều gì nữa.



Thoắt cái đã hơn nửa năm, biên giới hai nước, đường chim nhạn bặt tin tức.



Tin tức Tiêu Lam thất thế, khi ta biết được là hai tháng sau đó.



Có một thực khách trên đường đi Xiêm La buôn bán hương liệu, khi đi ngang qua hoàng thành ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, hỏi thăm khắp nơi mới biết Nhiếp Chính Vương bức cung bất thành, ngược lại bị Tiêu Kỵ tướng quân c.h.é.m c.h.ế.t ngay trước điện.



Khi đi ngang qua bảng vàng, hắn cố ý liếc nhìn, phát hiện lời đồn quả thật không sai, rất nhiều người được thăng quan tiến chức, người được phong thưởng nhiều vô kể.



Lúc đó ta đang tính sổ ở quầy, vừa nghe thấy vậy liền vội vàng chạy ta, "Vậy Đông Xưởng thì sao? Trên bảng vàng có Cửu Thiên Tuế không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tên kia khịt mũi coi thường, "Cửu Thiên Tuế gì chứ, một tên hoạn quan thì làm được gì?"



Ta sững sờ.



Đúng vậy, ai mà nhớ đến công lao của một tên hoạn quan chứ.



Ta trầm mặc, ngồi ở quầy cả ngày, quên cả việc tính sổ.



Lại qua khoảng một năm, hành động bài trừ hoạn quan của phái Hàn lâm ngày càng mạnh mẽ, không cần nghĩ cũng biết là do ai xúi giục.



Thuật trị nước của đế vương nằm ở sự cân bằng, sau khi trừ bỏ Nhiếp Chính Vương, người tiếp theo chính là Đông Xưởng Đốc Công quyền khuynh triều dã.



Thực ra khi rời khỏi hoàng thành ta đã biết, Kỷ Liên căn bản không định sống.



Hắn là con d.a.o mà hoàng đế dùng để thanh trừng phe đối lập, toàn thân đều là những vết nhơ không thể phơi bày ra ánh sáng, chỉ có trái tim là sạch sẽ, sạch sẽ đến mức có thể bỏ qua sự sỉ nhục và nghi kỵ trắng trợn.



Ân tình của một câu nói, hắn nhớ cả đời, trả cả đời.



Thật là đồ ngốc.



Năm Hi Hòa thứ mười hai, cũng chính là năm thứ ba ta làm bà chủ quán trọ, Đông Xưởng bị hoàng thượng bãi bỏ, Đốc Công Kỷ Liên bặt vô âm tín.



Nói là mất tích, nhưng sự thật là gì, ta đại khái cũng đoán được.



Hôm nay ta đang ở kho kiểm kê rượu, thì có một bức thư từ Biện Lương gửi đến, người gửi là Diệp Lệ.



"A Linh, con mau lại đây!"



Ta đang mở thư, mẹ ta lại gào khản cổ họng, giục ta đi gặp Lý đồ tể ở trấn Thập Lý.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lần trước bọn cướp đến quán trọ cướp bóc, thật sự đã dọa bà sợ mất mật, khóc lóc nói trong nhà vẫn phải có đàn ông mới yên ổn được.



Ta không chút do dự liền từ chối, nhưng sau khi ăn cơm tối, bà lại đến khuyên ta.



"Mẹ biết trong lòng con có người, nhưng tình hình rối ren này con cũng thấy rồi."



Bà nhìn ta, muốn nói lại thôi, "Người con muốn gặp... chắc là sẽ không đến nữa."



Trong đầu lại hiện lên lời Kỷ Liên từng nói với ta, hắn nói: "Lý Bồ Linh, nàng không làm yêu tinh thì thật đáng tiếc."



Đúng vậy, ta là yêu tinh, làm sao có thể c.h.ế.t dí trên một cái cây được.



Nhưng không biết vì sao, nghe mẹ ta nói vậy, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.



Mẹ ta chưa bao giờ là người biết an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ vai ta, lặng lẽ lui ra ngoài.



Từng giọt nước mắt long lanh rơi trên trang giấy, làm mờ cả tên người gửi.



Ta dùng tay áo lau đi lau lại, nhưng vẫn không thể lau sạch vết nước trên đó, đành buông thư xuống, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com