Sau Khi Giả Mù, Ta Gặp Thái Tử Tâm Cơ

Chương 6



Ta có một tật xấu, sau khi bị kinh hãi thì sẽ ngây người ra, phải một lúc sau mới phản ứng lại. Đến khi hoàn hồn, cảm giác sợ hãi lúc trước đã qua đi, vì vậy sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

Từ nhỏ cha đã khen ta, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi, quả có phong thái của bậc đại tướng.

Ta mặt không đổi sắc gật gật đầu.

“Đúng vậy, nhưng hai tháng nay ta nằm liệt giường, mọi việc đều có nha hoàn hầu hạ, rất ít khi chạm vào thứ gì khác, thật khiến đại nhân thất vọng rồi.”

Có lẽ vì thái độ của ta quá bình tĩnh, Lục Vân Cảnh không còn xoáy sâu vào chuyện này nữa, bèn chuyển chủ đề, đột nhiên nhắc đến chuyện xảy ra ở rừng đào hôm đó.

“Hôm ấy, Thẩm cô nương cùng mẫu thân ta ngồi chung xe về, trước khi lên xe, cô nương đã vào xe mình thay y phục?”

“Cô nương chỉ xuống xe chưa đầy một nén nhang, vì sao phải thay đồ? Chẳng lẽ trên y phục dính phải thứ gì không nên dính, chẳng hạn như… vết máu?!”

Lục Vân Cảnh đột nhiên tiến sát lại gần ta, hạ giọng xuống, dường như muốn dò xét từng chút biểu cảm trên mặt ta.

Ta càng luống cuống, à đúng rồi, tại sao ta lại thay đồ nhỉ?

Vắt óc suy nghĩ một hồi, ta đỏ mặt cúi đầu.

“Lục đại nhân, ta đi tiểu tiện, không nhìn thấy, nên làm ướt váy ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vân Cảnh:

Không ngờ ta lại trả lời thẳng thắn như vậy, hắn rõ ràng sững người, lúng túng dời mắt.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

“Trong xe ngựa đều có bô sẵn, Thẩm cô nương nếu bất tiện, sao còn cố tình xuống xe… đi tiểu tiện?”

Ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ phải thảo luận chuyện đi tiểu của mình với vị Trạng nguyên lừng danh như Lục Vân Cảnh. Nhưng mặc kệ sự xấu hổ, ta lại có một loại cảm giác bất cần đời như lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.

"À, ta thích đi tiểu ở ngoài trời, đón gió, ngửi hương hoa, cảm thấy rất sảng khoái."

Mình đang nói cái gì thế này, haha, thôi kệ, cứ mặc xác nó đi.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Vân Cảnh bỗng chốc đỏ bừng, chàng cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục hỏi.

"Vậy lúc cô nương đang ở trong rừng đào, có nghe thấy âm thanh gì không? Có tiếng ai kêu cứu hay nói chuyện không?"

Ta lắc đầu.

"Không nghe thấy gì cả, tiếng nước tiểu quá lớn, át hết mọi âm thanh khác rồi."

Lục Vân Cảnh cứng họng, chàng mím môi, giữ bình tĩnh một lát, cố nói vài câu cho phải phép rồi vội vàng rời đi.

"Cô nương nếu sau này nhớ ra điều gì, nhất định phải báo cho bản quan."