Sau Khi Giả Mù, Ta Gặp Thái Tử Tâm Cơ

Chương 7



Chờ chàng vừa đi, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu rồi dựa người vào ghế dài.

Lưu Ly vội vã chạy tới.

"Tiểu thư, thế nào rồi ạ?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Ta thở dài.

"Đi theo ta về phòng treo cổ thôi."

Lưu Ly hoảng hốt.

"Cái gì? Tiểu thư, chúng ta bị phát hiện rồi sao?"

"Không có gì đâu, chỉ là ta cảm thấy mấy ngày tới không muốn gặp ai cả."

Ta trốn trong phòng mấy ngày liền, không bước ra khỏi cửa nửa bước, cứ ngỡ mọi chuyện rồi sẽ lắng xuống. Không ngờ, sau vài ngày điều tra, Lục Vân Cảnh lại có manh mối mới. Chàng không nói rõ là manh mối gì, chỉ nói đã có nghi phạm, nhưng cần ta hợp tác để làm rõ một số chi tiết.

Ta thật khó xử.

“Lục đại nhân, ngài xem, mắt ta không tiện, tham dự yến tiệc ngắm hoa e là không thích hợp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vân Cảnh nghiêm mặt.

“Là thông báo, không phải thỉnh cầu.”

Nói xong, hắn lùi lại một bước dài, giữ khoảng cách với ta như thể ta là thứ gì đó dơ bẩn.

Chẳng lẽ ta còn tè ra quần ngươi được sao?

Thật tức c.h.ế.t ta mà!

Yến tiệc ngắm hoa mà Lục Vân Cảnh nói đến được tổ chức tại trang viên suối nước nóng phía đông của Bình Dương công chúa. Bình Dương công chúa và Nhị hoàng tử là con cùng mẹ, lại là công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Trong trang viên trồng rất nhiều hoa cỏ, đào đỏ liễu xanh, đua nhau khoe sắc, cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng ta nào có tâm trạng thưởng thức.

Bởi vì vừa bước vào sân, ta đã thấy vài bóng người mặc y phục màu vàng sáng trong lương đình cách đó không xa. Vài vị hoàng tử đang đứng hoặc ngồi, Thái tử cũng ở đó, đang nhìn ta với vẻ thích thú.

“Lục Vân Cảnh, ngươi dẫn nàng ta đến đây làm gì?”

Lục Vân Cảnh thản nhiên liếc nhìn Thái tử.

“Ồ? Điện hạ quen biết nàng sao?”