Quả nhiên, mắt Nhị hoàng tử sáng lên, tiến lại gần vài bước.
“Lục đại nhân, vậy ngươi phải bảo vệ Thẩm cô nương cho tốt, nếu không e là có kẻ nghe được chuyện này, ngay cả Tông Nhân phủ cũng không dám ở, sẽ chạy ra g.i.ế.c người đấy.”
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều là người của Tam hoàng tử, nghe Nhị hoàng tử nói vậy, tức giận đến mức tiến lên tranh luận với hắn.
“Nhị hoàng huynh có ý gì? Vụ án này còn chưa có kết luận. Có vài người, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Phải đấy, Thẩm cô nương, hôm nay cô ở trong vườn này, tốt nhất nên tránh xa Nhị hoàng tử một chút.”
Mấy vị hoàng tử trước mặt ta tranh cãi ầm ĩ, ta nghe mà mồ hôi túa ra.
Thân phận ta là gì, nào có tư cách nghe những lời này?
May mà Bình Dương công chúa kịp thời giải vây, nàng ta trợn mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cãi nhau cái gì? Thẩm án đã có Lục Vân Cảnh, các ngươi đừng ai can thiệp lung tung, gây áp lực cho hắn.”
Nói xong, nàng ta trực tiếp nắm lấy tay ta.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Cô yên tâm, đã hứa bảo vệ cô, hôm nay ở phủ ta, ta nhất định sẽ không để cô tổn hại một sợi tóc.”
Ta vội vàng ôm chặt cánh tay Bình Dương công chúa, vẻ mặt cảm kích gật đầu.
“Công chúa, người thật tốt.”
Tiệc được thiết lập trong thủy tạ bên hồ, Bình Dương công chúa sắp xếp chỗ ngồi của ta cạnh nàng, sai thị nữ thân cận tự tay gắp thức ăn cho ta. Ta ăn một cách máy móc, chẳng khác nào nhai sáp, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức món ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bởi vì Thái tử đang ngồi ngay đối diện ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay gõ nhịp đều đặn trên bàn, bỗng nhiên cười nói: “Được tỷ tỷ Tiễn Thu đích thân gắp thức ăn, đúng là phúc khí của cô.”
Mấy chữ “là phúc khí của cô”, hắn cố tình nhấn mạnh, giọng điệu rất quen tai, dường như ta đã từng nghe ở đâu rồi.
Ta sững người một giây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
"Được c.h.ế.t dưới kiếm của bổn vương là phúc phận của ngươi."
Toàn thân ta cứng đờ, lạnh toát như rơi xuống hầm băng, tim đập thình thịch như chìm xuống tận đáy lòng.
Thôi c.h.ế.t rồi, tiêu đời rồi!
Lúc ấy, Bùi Ngự sử ngã xuống trước mặt ta, phát ra tiếng động, khi Thái tử g.i.ế.c ông ta đã nói câu này.
Ta chỉ bị mù chứ có điếc đâu mà lại không có phản ứng gì chứ!
Lỗ hổng này quá lớn, phải làm sao để lấp l.i.ế.m đây?
Thôi hủy diệt hết đi, sét đánh sập cái đình này đi, thiên thạch rơi xuống san phẳng kinh thành đi, a, ta không sống nổi nữa rồi!
—
装瞎后,我碰到了心机太子
芒果酸奶