Thôi xong, trán ta bắt đầu đổ mồ hôi.
Ta chỉ là con gái của một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, thân thể lại yếu ớt, suốt ngày ru rú trong nhà, Thái tử làm sao có thể quen biết ta?
Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên, không ngờ ngươi lại bại lộ nhanh như vậy, đồ ngốc! Đừng có liên lụy đến ta!
Ta đứng đực ra đó, Thái tử khẽ cười một tiếng, hất hàm về phía ta.
“Ngươi hỏi nàng ta đi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ta, ta siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời. Bình Dương công chúa thấy vậy liền trừng mắt nhìn ta.
“Sao ai cũng biết nàng ta vậy? Nàng ta là tiểu thư nhà nào? Lục Vân Cảnh, ngươi có quan hệ gì với nàng ta?!”
Nghe nói cha ta chỉ là Lang Trung Hộ bộ ngũ phẩm, Bình Dương công chúa càng thêm khó chịu, nàng ta bực bội giật lấy cành liễu rủ xuống bên cạnh.
“Loại người này cũng xứng chơi với chúng ta sao? Ngươi mang đến làm gì?”
“Khi Bùi Ngự sử gặp chuyện, nàng ta đang ở trong rừng. Mấy ngày nay ta phải bảo vệ nàng ta sát sao, không rời nửa bước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Vân Cảnh vừa dứt lời, sắc mặt tất cả các hoàng tử đều biến đổi, Nhị hoàng tử kích động đến mức đứng bật dậy.
“Ồ, vậy nàng ta đã thấy gì?”
Lục Vân Cảnh tiếc nuối lắc đầu.
“Thẩm cô nương mắc bệnh về mắt, không nhìn thấy gì cả, nhưng… thính lực của nàng ấy hơn người, lại nghe được một vài manh mối. Chuyện này, xin thứ cho tại hạ không thể tiết lộ.”
Trong đầu tôi “oong” một tiếng, mặt mày tái mét.
Tên khốn Lục Vân Cảnh!
Ta biết hắn định làm gì rồi!
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Hắn cố tình nói nửa vời như vậy là muốn lấy ta làm mồi nhử, dụ kẻ gian sa lưới! Theo hắn, hung thủ sẽ nghi ngờ ta nghe thấy gì đó, phái người đến g.i.ế.c ta diệt khẩu.
Đến lúc đó hắn sẽ lần theo dấu vết, tóm được hung thủ.
Ngươi thật là mưu trí, mưu trí đến mức không màng sống c.h.ế.t của người khác.