Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay

Chương 1



Nghe nói bá chủ trường Kỷ Tinh Châu thích tôi.

 

Thế là tôi lấy hết can đảm, gửi cho cậu ấy một tin nhắn: [Chào cậu? Nghe nói cậu thích tớ à?]

 

Kỷ Tinh Châu: [Nghe ai nói vậy? Không có chuyện đó.]

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm: [Vậy thì tốt quá.]

 

[Vậy tớ có thể đường đường chính chính theo đuổi bạn cùng phòng của cậu rồi.]

 

Không ngờ ngay giây tiếp theo: [Xin lỗi, phiền cậu hỏi lại câu đầu tiên được không, tớ muốn trả lời lại.]

 

Tôi: [?]

 

Kỷ Tinh Châu: [Sao thế? Không cho tớ đổi ý à?]

 

1

 

Lần đầu tiên tôi nghe nói Kỷ Tinh Châu thích mình.

 

Là vào đêm cuối cùng trước khi rời trường, học kỳ hai năm hai.

 

Chơi trò chơi thua, tôi chọn mạo hiểm.

 

Theo luật chơi thông thường, tôi phải chọn một cậu trai trông đẹp trai nhất trong quán bar để tỏ tình trực tiếp và xin WeChat.

 

Nhưng bạn cùng phòng Thanh Thanh bảo thế thì nguy hiểm lắm.

 

Ai mà biết được đối phương có phải là tội phạm đẹp trai hay không.

 

Khi tôi định rút một lá thẻ khác.

 

Một cô gái bất ngờ đè tay tôi lại.

 

"Cậu biết Kỷ Tinh Châu chứ?"

 

Tôi: "Cái... cái người vừa vào năm nhất đã đánh nhau tập thể ấy hả?"

 

Cô gái cười gật đầu: "Cậu biết cậu ấy thích ai không?"

 

"Ai cơ?"

 

"Là cậu đấy."

 

Tim tôi khẽ hẫng một nhịp.

 

Hôm lễ khai giảng, tôi từng gặp cậu ta một lần.

 

Tóc ngắn đen nhánh, đường nét khuôn mặt rõ ràng gãy gọn, sống mũi cao thẳng tắp.

 

Thêm đôi khuyên tai mang chút lạnh lùng, quần xám thể thao phối với hoodie đen.

 

Cao gần một mét chín, cực kỳ nổi bật.

 

Tôi chỉ biết nhà cậu ta rất giàu, không dễ động vào, đánh nhau thì dữ dội không ai bằng.

 

Chưa từng tiếp xúc riêng bao giờ.

 

"Sao có thể chứ? Tớ đâu có quen cậu ấy."

 

Cô gái kia cười đầy thần bí: "Thật đó. Bạn cùng phòng của cậu ấy vô tình thấy ảnh nền điện thoại là cậu."

 

Tôi lắc đầu: "Đừng đùa chứ. Ảnh nền đâu nói lên điều gì."

 

"Hay là hỏi thử xem?"

 

Tôi lại lắc đầu, "Thôi thôi."

 

Chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu ta từng đánh người nhập viện, tôi đã thấy sợ.

 

Ngược lại thì bạn cùng phòng của cậu ta…

 

Là Trần Gia Yến cũng học Luật giống tôi.

 

Lần trước học chung một tiết đại cương, tôi thậm chí còn quên mang sách.

 

Chính cậu ấy đã cười rồi giúp tôi gỡ rối.

 

Tôi biết đến Kỷ Tinh Châu cũng là vì muốn tìm hiểu Trần Gia Yến nên thuận tiện nghe luôn.

 

So với người kia, kiểu con trai dịu dàng như vậy mới hợp gu tôi.

 

"Nghe bảo là kiểu nam thần lạnh lùng khó theo đuổi đấy."

 

"Lần trước hoa khôi khoa Ngoại ngữ bắt chuyện, cậu ấy cũng chẳng buồn đáp lời."

 

"Thật á? Hoa khôi là người đẹp vạn người mê luôn đó nha!"

 

...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cho nên Ninh Du, bọn tớ thật sự rất tò mò."

 

"Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, cùng lắm bọn tớ giải thích giúp cậu. Được không?"

 

2

 

Tò mò của mọi người lập tức bị khơi lên.

 

Chơi trò chơi thì tối kỵ là không dám chơi tới cùng.

 

Huống hồ bọn họ còn sẵn sàng "chống lưng".

 

Tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Do dự một hồi.

 

"Vậy… được thôi."

 

Sau khi mọi người cung cấp số, tôi liền đi thẳng vào vấn đề: [Chào cậu? Tớ là Thẩm Ninh Du, nghe nói cậu thích tớ, có thật không?]

 

Đối phương nhanh chóng trả lời: [Ai nói vậy? Không có chuyện đó đâu.]

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Lật ngửa điện thoại giơ lên trước mặt họ.

 

"Các cậu nhìn đi. Cậu ấy không thích tớ đâu."

 

"Vậy tớ qua được thử thách rồi chứ?"

 

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt “ăn dưa hóng chuyện”.

 

Sau đó còn rối rít xin lỗi tôi.

 

Tôi không để bụng, chỉ mỉm cười.

 

Nhưng thật ra…

 

Tôi đã lừa họ.

 

Tin nhắn đó… còn có đoạn sau.

 

Tôi đã xóa mất rồi.

 

Lúc ấy tôi cũng trả lời rất nhanh: [Vậy thì tốt quá.]

 

[Vậy tớ có thể đường đường chính chính theo đuổi bạn cùng phòng của cậu rồi.]

 

Không ngờ ngay giây sau.

 

 [Xin lỗi nhé, làm phiền hỏi lại câu đầu tiên, tớ muốn trả lời lại.]

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi lập tức gửi một dấu hỏi.

 

Giọng điệu Kỷ Tinh Châu có chút cà lơ phất phơ: [Sao thế? Không cho tớ đổi ý à?]

 

Tim tôi khẽ run lên.

 

Chỉ vừa nghe tôi nói muốn theo đuổi bạn cùng phòng của cậu ta, liền phản ứng như vậy…

 

Chẳng lẽ là đang giúp Trần Gia Yến chặn đào hoa?

 

Hay là… cậu ta thích Trần Gia Yến?

 

Trời ơi!

 

Cậu ta là gay ư?

 

Bảo sao chẳng thèm đoái hoài đến hoa khôi khoa.

 

Thế thì hợp lý rồi.

 

Một hồi nội tâm đấu tranh dữ dội, tôi hoảng hốt xóa luôn đoạn tin nhắn ấy, tiện tay chặn luôn cậu ta.

 

Rồi mới đưa điện thoại cho mọi người xem.

 

Chuyện liên quan đến xu hướng của người khác, tôi không hứng thú tám chuyện, cũng sẽ không bao giờ lan truyền ra ngoài.

 

3

Tôi cứ ngỡ từ đó về sau sẽ chẳng còn giao điểm gì với Kỷ Tinh Châu nữa.

 

Cho đến học kỳ I năm ba, dịp nghỉ lễ Quốc Khánh.

 

Có bạn học từ tỉnh khác đến học ở đây, xa nhà quá, mà ở lại trường thì buồn chán.

 

Thế là mấy khoa cùng nhau tổ chức một hoạt động cắm trại.

 

Tôi là người địa phương, vốn định về nhà nghỉ ngơi.

 

Thanh Thanh níu tay tôi lại: "Ninh Du, cậu không đi à?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com