Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay
Tôi lắc đầu từ chối: "Tớ muốn ở nhà với bố mẹ."
"Tiếc ghê. Lần này có cả khoa Tài chính tham gia đấy."
"Cậu biết Kỷ Tinh Châu không? Cái người đánh nhau siêu đẹp trai ấy."
"Chính vì cậu ta mà nhiều bạn nữ đăng ký ghê luôn."
"Còn có bạn cùng phòng của cậu ta, hình như cùng khoa với tụi mình, cũng đi luôn."
"Đúng là bạn thân của trai đẹp cũng là trai đẹp."
"Hình như tên là gì đó… Trần Gia Yến."
Nghe đến đó, bước chân tôi khựng lại giữa chừng.
"Thanh Thanh, thôi thì… tớ ở lại đi với cậu vậy."
Người dẫn đoàn nói vì số lượng đông nên lần này sẽ chia nhóm đi các ngọn núi khác nhau.
Tôi hơi thất vọng, nghĩ rằng sẽ không gặp được Trần Gia Yến nữa.
Lúc xuống xe.
Bước chân tôi chao đảo, suýt nữa ngã nhào.
Một đôi tay rắn rỏi kịp thời đỡ lấy tôi.
"Cẩn thận."
Tôi ngẩng đầu.
Cậu thiếu niên tôi luôn mong ngóng, đang mỉm cười nhìn tôi.
Tim tôi bất giác hẫng một nhịp.
"Bạn Trần Gia Yến."
"Ừ. Đi cẩn thận nhé. Hôm qua ở đây có mưa, hơi trơn đấy."
Giọng Trần Gia Yến trầm thấp, ấm áp, ánh mắt dịu dàng.
Tiết đầu thu se lạnh, cậu ta mặc áo cao cổ màu sáng, tóc đen lòa xòa trước trán.
Ngũ quan tuấn tú, sắc sảo, giống như một chàng hoàng tử dịu dàng.
Anh buông tay khỏi eo tôi, nhận lấy túi xách của tôi.
"Thấy cậu có vẻ mệt, để tớ xách giúp."
Tôi ngẩn người một lát mới hoàn hồn lại.
"Cảm ơn bạn Trần."
Tâm trạng u ám bỗng chốc tan biến.
Chúng tôi nhanh chóng cắm trại ở một bãi đất trống lưng chừng núi.
Tôi cùng Thanh Thanh và hai cô gái khác chia một nhóm.
Đến khi xong xuôi hết, bên ngoài đã nhóm lên đống lửa trại.
Trần Gia Yến ngồi cạnh tôi, thi thoảng lại nói chuyện cùng tôi.
Nửa sau chương trình.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mọi người thưa dần.
Những đôi nam nữ có tín hiệu mờ ám rủ nhau ra ngoài dạo chơi.
Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, ai nấy cười hì hì, chẳng ai để tâm cả.
Lúc này, Trần Gia Yến đặt xiên nướng trong tay xuống:
"Ninh Du, mình cũng ra ngoài đi dạo chút nhé?"
Tim tôi bắt đầu đập loạn.
Nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Được thôi."
Ngay khi tôi đang háo hức chờ đợi buổi hẹn hò sắp tới thì…
Kỷ Tinh Châu xuất hiện rồi.
Cậu ta như một La Sát áo đen, mặt lạnh tanh tiến về phía chúng tôi.
4
Mọi người đều sững lại.
Ở đây toàn là sinh viên khoa Luật.
Chỉ có mỗi cậu ta là người của khoa Tài chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Gia Yến là người đầu tiên bước lên đón tiếp.
"Tinh Châu, cậu sao lại tới đây?"
Kỷ Tinh Châu hình như đến vội, ba lô khoác chéo hờ hững trên vai.
Cậu ta mặc áo khoác gió đen, quần túi hộp đen, chân dài miên man.
Tóc ngắn cắt kiểu đầu đinh, miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi, ánh mắt sắc lạnh.
Cậu ta liếc nhìn Trần Gia Yến, rồi lại nhìn tôi.
Bỗng nhiên cong môi, nở một nụ cười nhạt lạnh lùng: "Sao thế? Tớ không được đến à?"
Trần Gia Yến cũng cười: "Tất nhiên là được. Nhưng sao cậu lại từ bên khoa Tài chính chạy sang đây?"
"Tớ nhớ là núi bên các cậu cách chỗ chúng tớ khá xa mà."
Kỷ Tinh Châu liếc tôi một cái thật nhanh, sau đó bá lấy cổ Trần Gia Yến, giọng lạnh như băng:
"Vợ tớ sắp bị người ta cướp mất, tớ qua đây bắt gian, có được không?"
Tôi: !!
Quả nhiên cậu ta đến là để giành đàn ông với tôi.
Nhưng rõ ràng Trần Gia Yến không phải là “thụ” mà.
Vợ kiểu gì chứ?
Trần Gia Yến để mặc cậu ta ôm, cười nói: "Đừng đùa nữa, bọn tớ chỉ ra ngoài đi dạo thôi."
"Dẫn tớ theo với."
Tôi giật giật lông mày, buột miệng nói: "Nhưng tớ đâu có quen cậu."
"Gặp thêm vài lần là quen thôi."
Tôi: ?
Trần Gia Yến: ?
Mọi người có mặt: ?
Cái lời quỷ quái gì thế.
Không thấy được tình hình sao?
Trần Gia Yến rõ ràng là thích con gái mà.
Nhưng tôi không dám vạch trần cậu ta.
Sợ bị đánh.
Khung cảnh lập tức rơi vào bầu không khí ngượng ngùng.
Trần Gia Yến là người đầu tiên phá tan sự im lặng: "Tinh Châu, đừng như vậy."
Kỷ Tinh Châu khựng lại.
Một lúc sau, giọng điệu cậu ta đầy khinh thường: "Được. Cứ đi đi."
Phía sau còn lạnh nhạt thêm một câu: "Trần Gia Yến, cậu rõ ràng biết mình thích ai, đừng làm tổn thương người vô tội."
Trần Gia Yến chỉ mỉm cười.
Tôi thấy thương hại cho Kỷ Tinh Châu.
Tình đường của một người gay đúng là quá gian nan ở thế giới này.
Nhưng… hết cách rồi, đó là do cậu ta chọn.
Lúc đi ngang qua người Kỷ Tinh Châu, tôi vẫn không nhịn được mà mở lời an ủi:
"Trên đời này hoa cỏ đâu chỉ mọc một nơi, đừng lún quá sâu. Cậu ta không phù hợp với cậu ta đâu."
Thân hình Kỷ Tinh Châu khẽ chấn động.
Một hồi lâu sau, cậu ta bật cười khe khẽ.
Tôi âm thầm cảm thán trong lòng, tình yêu quả nhiên khiến con người ta phát điên.
5
Tối đó tôi và Trần Gia Yến nói chuyện rất nhiều.
Tôi cảm giác cậu ấy cũng thích tôi.
Trở về rồi, tôi rất vui, đến nỗi Thanh Thanh cũng không nhịn được phải cấu hông tôi trêu chọc.
Bầu không khí vui vẻ chan hòa, chỉ có mỗi Kỷ Tinh Châu là mặt mày cau có, ánh mắt gắt gao dán chặt lấy tôi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com