Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay

Chương 12



Cô ta cầu xin Trần Gia Yến tiếp cận tôi, quyến rũ tôi.

 

Cô ta không muốn tôi và Kỷ Tinh Châu ở bên nhau.

 

Trần Gia Yến vẫn còn thích Lâm Tang, vì thương xót cô ta, nên cậu ta đã làm theo.

 

Nhưng không ngờ, cuối cùng Trần Gia Yến cũng thích tôi.

 

Lâm Tang hoàn toàn phát điên.

 

Lúc đó mới muốn hủy hoại tôi.

 

...

 

Còn về phía Trần Gia Yến.

 

Suốt chặng đường đi, tâm lý của cậu ta cũng thay đổi rất nhiều.

 

Ban đầu cậu ta chỉ lặng lẽ ở bên Lâm Tang.

 

Cậu ta tự ti, rụt rè, nâng niu Lâm Tang như trân bảo.

 

Nhưng sau khi gặp tôi, vốn dĩ chỉ là diễn trò chơi đùa.

 

Thế mà cậu ta lại phát hiện, mình đã yêu tôi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Điều đó khiến cậu ta hoảng loạn.

 

Thế là cậu ta cầu hôn Lâm Tang.

 

Không ngờ Lâm Tang ban đầu đồng ý, rồi lại từ chối.

 

Cậu ta bị Lâm Tang đùa cợt.

 

Cậu ta lại nhớ đến tôi.

 

Nhưng tôi đã không thèm để ý đến cậu ta nữa.

 

Thế là cậu ta chỉ còn cách dày mặt đến xin tôi tha thứ.

 

Sau đó Lâm Tang lại tìm cậu ta, nói muốn kết hôn.

 

Lần đầu tiên trong đời, cậu ta dứt khoát từ chối.

 

Ngay sau đó, cậu ta phát hiện tôi và Kỷ Tinh Châu đã hẹn hò.

 

Mãi đến khoảnh khắc đó, cậu ta mới nhận ra, người mình yêu thật sự là tôi.

 

Lúc ấy mới bắt đầu hối hận, bắt đầu cầu xin tôi quay lại.

 

...

 

Lâm Tang và Trần Gia Yến.

 

Hai con người bệnh hoạn, không chỉ trong từng lần diễn trò mà đánh mất trái tim thật sự của mình,

 

Mà còn cùng nhau đi lạc khỏi con đường đúng đắn.

 

24

“Lúc đó cậu nói trên WeChat, cậu rất muốn xem “Người tình xuyên không”, tớ đã không đáp lại.”

 

“Bây giờ, chúng ta cùng xem. Xem xong, chúng ta ở bên nhau nhé, được không?”

 

Một luồng lạnh lẽo bò dọc sống lưng tôi.

 

Trần Gia Yến dường như có chút tinh thần không ổn định.

 

Tôi sợ kích thích thêm sẽ khiến cậu ta càng điên cuồng hơn, vừa gật đầu đồng ý, vừa âm thầm nghĩ cách thoát ra.

 

Phim chiếu đến đoạn cao trào.

 

Nam nữ chính bắt đầu có hành động quá giới hạn.

 

Trần Gia Yến nhìn tôi, trong mắt đầy thâm tình.

 

“Ninh Du.”

 

Tim tôi thắt lại tận cổ họng.

 

“Cậu... Cậu đừng lại đây.”

 

Cậu ta nghiêng người về phía tôi, định hôn tôi.

 

Tôi hét lên một tiếng.

 

“A!”

 

Đột nhiên.

 

Màn hình tối đen.

 

Đèn bật sáng.

 

Kỷ Tinh Châu đứng ở cửa, cầm búa đi về phía chúng tôi.

 

“Kỷ Tinh Châu!”

 

Tôi suýt nữa bật khóc.

 

Kỷ Tinh Châu sải bước tiến lại gần, vung búa nện một phát vào người Trần Gia Yến.

 

Trần Gia Yến khẽ rên lên một tiếng, lập tức ngã xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Kỷ Tinh Châu vội vã đến cởi dây trói cho tôi.

 

Lúc này nước mắt tôi mới bắt đầu tuôn ra như mưa.

 

“Em tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa... hu hu hu hu...”

 

Tay Kỷ Tinh Châu run lên: “Xin lỗi em. Bé yêu, là lỗi của anh.”

 

“Anh không ngờ tên cầm thú đó lại làm đến mức này.”

 

“Thật sự xin lỗi.”

 

“Anh thật là vô dụng. Lại đến muộn một bước.”

 

Ngay khi anh còn đang cởi dây ở chân cho tôi, Trần Gia Yến lảo đảo đứng dậy.

 

Cả hai chúng tôi đều không chú ý đến, cậu ta cầm theo gậy điện đi về phía chúng tôi.

 

Đến khi nhận ra thì cậu ta đã ngay trước mắt.

 

Tôi hét lớn: “Cẩn thận!”

 

Kỷ Tinh Châu lập tức nhào tới ôm chặt lấy tôi.

 

Cứng rắn đỡ trọn cú đánh đó.

 

Cùng lúc.

 

Cảnh sát phá cửa xông vào.

 

“Ninh Du, lần này anh không đến muộn.”

 

Nói xong, cậu ấy mới yên tâm ngất đi.

 

25

Về sau, Trần Gia Yến cũng bị bắt.

 

Ngày Lâm Tang bị tuyên án mười năm tù giam, phiên tòa của Trần Gia Yến cũng kết thúc.

 

Kỷ Tinh Châu không thắng nổi tôi, nên đã cùng tôi đến trại giam một chuyến.

 

“Kỷ Tinh Châu, rốt cuộc tôi thua cậu ở điểm nào? Lâm Tang vậy, Ninh Du cũng vậy.”

 

Trần Gia Yến khàn giọng hỏi ra câu đó.

 

Kỷ Tinh Châu chơi đùa tay tôi, cười lười nhác: “Bởi vì tôi là người, còn mẹ kiếp cậu là cầm thú.”

 

Trần Gia Yến gầm nhẹ một tiếng, đ.ấ.m mạnh một phát lên cửa kính.

 

Tôi cầm ống nghe, nói ra lời thật lòng đã giấu rất lâu: “Trần Gia Yến, tớ từng thích cậu.”

 

“Lúc mới gặp cậu, cậu dịu dàng, lịch thiệp như một hoàng tử nhỏ.”

 

“Có lẽ cậu không biết, mỗi lần nói chuyện với cậu, tớ đều suy nghĩ rất lâu.”

 

“Tớ chỉ sợ nói hớ câu nào, cậu sẽ không thèm để ý tớ nữa.”

 

“Về sau, cậu hết lần này đến lần khác làm tổn thương tớ. Cũng giống như trước kia, cậu từng hết lần này đến lần khác giúp đỡ tớ.”

 

“Vì điều đó, tớ đã buồn rất lâu.”

 

“Cậu  biết vì sao tớ lại thích Kỷ Tinh Châu không?”

 

“Bởi vì...”

 

Tôi nhìn sang Kỷ Tinh Châu, mỉm cười: “Anh ấy tuy nhìn thì rất dữ, khó gần, tính cách lại ngang ngược, nóng nảy, còn hay đánh nhau.”

 

Nghe đến đây, Kỷ Tinh Châu nhướng mày, bóp nhẹ tay tôi, có chút không vui.

 

Tôi để mặc anh ấy bóp, tiếp tục nói:

 

“Nhưng anh ấy sẽ không vô cớ đánh người, càng không có tâm cơ tiếp cận hay hại ai.”

 

“Trái tim anh ấy là lương thiện. Không vui thì mặt lạnh, vui thì cười.”

 

“Tớ không cần phải dè dặt đoán ý anh ấy từng chút một.”

 

“Mỗi ngày bên anh ấy, tớ đều rất hạnh phúc.”

 

“Mỗi phút mỗi giây anh ấy cho tớ, đều là cảm giác an toàn.”

 

Tôi thua trò chơi, đành chọn thử thách lớn.

 

Kỷ Tinh Châu hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới cười.

 

Hôm đó, Trần Gia Yến im lặng rất lâu.

 

Khi rời đi, cuối cùng cậu ta đứng dậy, cúi đầu với chúng tôi, nói một tiếng xin lỗi.

 

“Kỷ Tinh Châu, tôi rất ghen tị với cậu.”

 

“Ninh Du, tớ chúc phúc cho cậu. Tạm biệt.”

 

Kỷ Tinh Châu cong khóe môi: “Tôi cũng rất ghen tị với chính mình.”

 

“Tạm biệt.”

 

“Tạm biệt.”

 

Hết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com