Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay

Chương 4



Thanh Thanh còn sợ hãi kéo tay tôi: "Ninh Du, cậu đang ra hiệu cái gì vậy. Sao tớ hoàn toàn không hiểu gì cả. Kỷ Tinh Châu sao lại hiểu được? Hai người đang cãi nhau cái gì vậy? Đừng cãi nữa có được không, tớ sợ đó."

 

Trần Gia Yến cũng thấy buồn cười: "Hai người... đang tán tỉnh nhau à?"

 

Kỷ Tinh Châu khẽ cười một tiếng, không nói gì.

 

Tôi điên cuồng lắc đầu với Trần Gia Yến, rồi khoang trước n.g.ự.c làm dấu “X” thật to.

 

7

Vòng suy luận thứ hai.

 

Tôi mở tấm thẻ, trên đó viết rõ ràng: [Quả thật bạn đã từng đến hiện trường vụ án, vì một số lý do, bạn lựa chọn bao che cho hung thủ.]

 

Tôi: ???

 

Tôi lập tức câm nín.

 

Vậy vòng đầu tiên tôi đang làm gì?

 

Làm trò hề à?

 

Còn Kỷ Tinh Châu nữa, sao cậu ta lại nói đúng hết?

 

[Hung thủ biết thám trưởng tìm bạn, sợ bạn để lộ sơ hở, nên cũng g.i.ế.c luôn bạn.]

 

[Từ giờ trở đi, bạn đã bị “giết”. Vui lòng ngừng phát biểu.]

 

Tôi thề…

 

Tôi có nói được câu nào đâu!!

 

...

 

Sau khi bị loại, tôi ngoan ngoãn làm “người chết”.

 

Kỷ Tinh Châu như mở được góc nhìn của Chúa, lần lượt bóc mẽ từng người.

 

Năm phút trước khi kết thúc, cậu ta thực hiện vòng chỉ điểm cuối cùng: "Tiểu thư rõ ràng rất thích thiếu gia, thậm chí chuyện thiếu gia là đồng tính cũng không để tâm. Vậy mà cuối cùng thiếu gia vẫn chết. Nhìn bề ngoài, tiểu thư là người ít có khả năng nhất. Nhưng thật ra, việc cô ấy nói không khỏe chỉ là giả, chính là cô ấy đã g.i.ế.c thiếu gia trong đêm hôm đó. Trước khi trời mưa, cô ta đã phục sẵn trong nhà hát, sau khi gây án liền đi chân trần về phòng, nên mới không chịu rời giường. Thái độ trước sau thay đổi như vậy chắc chắn là để bảo vệ lợi ích lớn hơn. Căn cứ vào việc người yêu đồng tính của thiếu gia nhất quyết đòi ở lại, rồi nhân cơ hội đầu độc tiểu thư, có thể thấy tiểu thư đã phát hiện hắn có âm mưu chiếm đoạt tài sản, nên ra tay trước. Tớ nói đúng chứ? Tiểu thư, và người yêu đồng tính của thiếu gia?"

 

Tiểu thư chính là Thanh Thanh.

 

Còn người yêu đồng tính là Trần Gia Yến.

 

Thanh Thanh bị nói đến á khẩu không phản bác được lời nào.

 

Trần Gia Yến cũng sững người tại chỗ.

 

Hai người cầm thẻ bài trong tay, mắt mở to tròn như nai con, không thốt được câu nào.

 

Cuối cùng mọi người bỏ phiếu.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thanh Thanh bị loại.

 

Là hung thủ, Thanh Thanh rúc vào lòng tôi run rẩy: "Tớ suýt tưởng cậu ấy sắp đánh tớ luôn rồi, hu hu."

 

Khi tôi cuối cùng cũng được phép mở miệng, tôi nhìn Kỷ Tinh Châu với ánh mắt sâu xa: "Cho nên đồng tính thật sự rất khó được xã hội chấp nhận, đúng không bạn Kỷ Tinh Châu?"

 

Cậu ta sững người, rồi bật cười khẽ quen thuộc: "Ừ. Nhưng điều khó chấp nhận hơn đối với tớ là cô nha hoàn kia."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Cô ta ngốc thật. Vậy mà không nhận ra quản gia thích cô ta."

 

Tôi nghẹn lời.

 

Một tên gay như cậu ta vừa rồi là đang… tán tỉnh tôi đúng không?

 

Sau đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trần Gia Yến lén kéo tôi ra một góc không người.

 

"Tớ và Tinh Châu quen nhau từ lâu rồi, bình thường cậu ấy ít nói lắm, hôm nay không hiểu sao lại như vậy. Cậu đừng để bụng nhé."

 

Tôi nhìn sang Kỷ Tinh Châu.

 

Đúng lúc đó, cậu ta cũng nhìn về phía tôi.

 

Tôi lạnh lùng cười: "Không đâu. Ai thèm để tâm đến một kẻ thất bại trong tình cảm chứ."

 

Trần Gia Yến: ?

 

8

Đêm khuya.

 

Tôi lờ mờ tỉnh dậy để uống nước.

 

Vì lều tôi dựng khá sát rìa ngoài, nên nghe thấy có hai người đang nói chuyện.

 

"Trần Gia Yến, tớ cảnh cáo cậu lần nữa, không được làm tổn thương Thẩm Ninh Du."

 

"Tinh Châu, sao cậu cứ không tin là tớ thật lòng vậy?"

 

Nghe thấy tên tôi, tôi theo bản năng rón rén lại gần.

 

Giọng của người đàn ông có chút tức giận: "Vậy mấy năm trước cậu theo đuổi Lâm Tang sống c.h.ế.t là sao hả?!"

 

Giọng người kia dịu dàng: "Tinh Châu, nhưng tớ thật sự thích Ninh Du mà."

 

Người đàn ông cuối cùng cũng nổi giận: "Thích cái mẹ cậu ấy!! Cầm thú!"

 

Ngay sau đó cậu ta đ.ấ.m một cú ngã gục Trần Gia Yến.

 

Tôi lập tức tỉnh hẳn, đứng chôn chân tại chỗ.

 

Cái... cái quái gì đang xảy ra vậy?!

 

...

 

Hôm sau, trên xe trở về trường.

 

Vừa lên xe, tôi đã thấy một cô gái tóc dài ngồi cạnh Trần Gia Yến.

 

Tôi khựng lại.

 

Trần Gia Yến mỉm cười dịu dàng: "Ninh Du, đây là Lâm Tang. Tớ... bạn gái của tớ."

 

Cô gái đánh cậu ta một cái rồi quay sang tôi: "Chị Ninh Du, anh ấy đang đùa thôi mà. Em xem như là em gái anh ấy ấy."

 

"Chỉ tình cờ tìm đến anh ấy thôi. Em không thích ảnh đâu, chị yên tâm."

 

Trần Gia Yến cười gượng: "Phải rồi, tôi đùa thôi. Cô ấy là em gái tớ."

 

Bầu không khí hơi kỳ quặc.

 

Tôi mím môi, bước chân khựng lại.

 

Mọi người trên xe đều nhìn sang.

 

Ba ngày trước, tôi và Trần Gia Yến chung sống rất vui vẻ.

 

Tôi cứ tưởng với sự ăn ý của người trưởng thành, chúng tôi đã xem như đang mập mờ với nhau.

 

Huống hồ tối qua cậu ta còn đích thân thổ lộ thích tôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com