Ban đầu tôi định trong ván game này sẽ đập mạnh vào mặt cậu ta, khoe một chút chỉ số IQ.
Dù sao tôi cũng là người thi được 672 điểm mới vào được trường này, sao có thể để cậu ta xem thường chứ.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhận vai, tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Vai của tôi... lại là một cô gái câm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tên thiên tài nào nghĩ ra cái kịch bản củ chuối thế này vậy trời!
"Xin mời các bạn nhập vai, chứng minh với mọi người rằng bạn không phải hung thủ."
Vòng chất vấn đầu tiên.
Tôi đành cắn răng, tay chân múa loạn lên, không ngừng "A ba a ba", trong ánh mắt vừa nín cười vừa đầy thương cảm như nhìn người thiểu năng, mà kết thúc màn biểu diễn.
Trần Gia Yến nhìn tôi đầy quan tâm: "Ninh Du, cổ họng cậu khó chịu à? Có cần tớ rót cho cậu chút nước không?"
Kỷ Tinh Châu cười đến nỗi cả bờ vai khẽ run lên.
Mặt tôi đỏ bừng tới tận vành tai, nhưng vẫn lịch sự khoát tay với cậu ta.
"Cô ấy nói mình là một cô gái câm, không nhìn thấy hung thủ, cũng không quen biết nạn nhân."
Tôi sững lại.
Kỷ Tinh Châu vậy mà nói đúng hết.
Dù hơi khác chút, nhưng cơ bản là khớp.
Lúc này, những người chơi như chúng tôi đã tụ lại thành một vòng tròn nhỏ.
Cậu ta ngồi đối diện tôi.
Đến lượt cậu ta phát biểu, giọng điệu bình thản: "Cô gái câm chỉ nói rằng không gặp hung thủ, không quen biết nạn nhân, đó là lời nói mơ hồ kiểu dựng cảnh tượng, không quan trọng. Quan trọng là, cô ta đã từng đến hiện trường gây án."
Tôi choáng váng.
Sao cậu ta lại không theo trình tự? Không phải phải giới thiệu nhân vật trước à?
Sau khi cậu ta nói ra, hiện trường bắt đầu xôn xao, mọi người bắt đầu mặc định xem tôi là nghi phạm.
Tôi trợn to mắt, lật đi lật lại tấm thẻ vai diễn, hoàn toàn không tìm ra chút đầu mối nào chứng minh tôi là hung thủ.
Thế là tôi lại bắt đầu vung tay ra sức, điên cuồng phủ nhận.
Kỷ Tinh Châu cười càng lúc càng vui vẻ.
Đáng ghét!
"Hiện trường vụ án là nhà hát, hôm đó còn có mưa. Ban đầu nhà hát là nơi công cộng, không thể xác định nghi phạm. Nhưng hôm trước cửa nhà hát đóng kín, không ai đến, lúc đó trời lại không mưa. Dấu giày dính nước mưa ở hiện trường chỉ có cô gái câm là khớp. Điều đó chứng minh rằng cô ta chắc chắn đã đến hiện trường sau khi trời mưa. Có khả năng cao là cô ta đang làm chứng giả. Mời thám trưởng cân nhắc suy luận của tớ."
Tôi tức muốn chết!
Kỷ Tinh Châu rõ ràng là lợi dụng chuyện tôi không nói được!
[Có thể là người khác mang giày của tớ đến hiện trường thì sao?]
"Nhưng chứng cứ bề ngoài đều chỉ vào cậu. Nạn nhân từng chửi cô giữa đám đông là con câm, việc cậu làm chứng giả cũng không có gì lạ."
[Tối đó tiểu thư không khỏe, tớ đang sắc thuốc cho cô ấy, tớ không có thời gian gây án!]
"Từ đây đến nhà hát không mất quá mười lăm phút. Sắc thuốc cũng không cần phải canh lửa liên tục."
[Vậy cậu cũng có khả năng mà! Cậu thầm yêu nha hoàn lâu rồi, người trong lòng bị mắng, nên cậu g.i.ế.c người!]
"Mời cô gái câm đưa ra bằng chứng. Không có chứng cứ thì tất cả chỉ là giả thiết."
Mọi người xung quanh đã chẳng thèm suy luận nữa, cầm thẻ vai ngồi bên xem tôi với Kỷ Tinh Châu "cãi nhau".