Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay
Một người đàn ông cao gần mét chín, đứng che khuất cả bóng tôi.
“Tại sao cậu cứ trốn tớ?”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, không muốn lên tiếng.
“Nếu cậu vẫn canh cánh chuyện lần đó tớ hôn cậu, vậy thì tớ xin lỗi.”
“Nếu là chuyện trong buổi hội thảo đêm đó, tớ xin lỗi vì đã không sớm kể với cậu chuyện Lâm Tang.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác: “Tớ chỉ muốn sống cuộc đời đơn giản. Không muốn bị cuốn vào mấy mối quan hệ rối rắm này. Cậu tha cho tớ được không?”
Kỷ Tinh Châu cúi mắt nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, cậu ấy nói: “Ninh Du, tớ thật sự thích cậu.”
“Tớ thà để cậu mắng tớ là đồ khốn cũng được.”
“Chỉ xin cậu đừng mặc kệ tớ.”
Tôi không trả lời.
Cậu ấy có chút bực bội, vò tóc mình, không nhịn được buột miệng chửi thề:
“Tiểu tổ tông... Tớ đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu. Cậu có thể cho tớ một cơ hội không, coi như là...”
Mũi tôi cay xè, ngắt lời cậu ấy:
“Nhưng tớ sợ. Trần Gia Yến nhìn tốt như vậy mà cũng có thể đối xử với tớ như thế.”
“Tớ tưởng cậu ta thật lòng với tớ, nhưng cuối cùng người thật lòng chỉ có mỗi tớ.”
“Cậu có biết thời gian qua tớ phải chịu bao nhiêu lời đồn không?”
“Mỗi ngày mỗi ngày, đều có người trên diễn đàn mắng tớ là người thứ ba.”
“Ngay cả khi đi ngoài đường, tớ cũng có thể cảm giác được có người đang cười thầm sau lưng.”
“Kỷ Tinh Châu, tớ không giống cậu, có thể mạnh mẽ như vậy, thấy ai không vừa mắt là đ.ấ.m một trận. Tớ sống rất cẩn thận.”
Cậu ấy ngẩn người, hồi lâu không nói nên lời.
Sau đó bỗng kéo tôi vào lòng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi vùng vẫy.
Một giọng nói trầm thấp, thất vọng vang lên trên đỉnh đầu:
“Xin lỗi, trước giờ tớ chưa từng theo đuổi ai, là tớ quá chậm hiểu.”
“Cho tớ chút thời gian, tớ nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời rõ ràng.”
“Chỉ là, Ninh Du... cậu có thể đừng đẩy tớ ra được không.”
Một lúc lâu sau.
Tôi ở trong vòng tay cậu ấy, khe khẽ “Ừ” một tiếng:
16
Những ngày sau đó.
Tôi bỏ chặn Kỷ Tinh Châu khỏi danh sách đen.
Cậu ấy nhắn tin cho tôi mỗi ngày.
Nhưng tôi rất ít khi trả lời.
Tôi giống như một cây cỏ giá trị bị héo rũ, từng một lòng nhiệt huyết với tình yêu, sau khi bị tổn thương lại rút vào cái vỏ bọc của riêng mình.
Dần dần, dư luận trong trường thay đổi.
Có người nói Trần Gia Yến vốn dĩ thích Lâm Tang, là do sau này cậu ta lại đi trêu chọc Thẩm Ninh Du.
Cũng có người nói Kỷ Tinh Châu bị nhốt ở nhà, đến kỳ thi cuối kỳ cũng không đến dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không mấy bận tâm, dù sao cũng không liên quan nhiều đến tôi.
Chỉ là khi tôi tìm Kỷ Tinh Châu để xác nhận, giọng điệu cậu ta vẫn khiến người ta muốn đấm:
“Làm sao? Lo cho tớ à?”
“Yên tâm đi, tớ không sao cả. Chưa cưới được vợ thì sao dám xảy ra chuyện~”
Tôi vừa chột dạ vừa đỏ mặt: “Ai là vợ cậu chứ? Ai lo cho cậu? Đồ tự luyến!”
Nhưng quả thật đã rất lâu cậu ấy không xuất hiện trước mặt tôi.
Đúng lúc tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cậu ấy có thật sự bị nhốt lại không, thì Lâm Tang tìm đến tôi.
...
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.
Chúng tôi đến KTV, không chơi trò chơi nữa.
Thanh Thanh và tôi gào thét điên cuồng để xả áp lực kỳ thi cuối kỳ.
Cửa bị đẩy ra.
Lâm Tang cười đứng ở ngưỡng cửa, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ: “Chị Ninh Du. Em tìm được chị rồi nè!”
Tôi nghi hoặc: “Ừm. Cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Đương nhiên là liên quan đến việc anh Tinh Châu bị cấm túc rồi. Chị có thể ra ngoài với em một lát được không?”
Tôi do dự: “Không nói ở đây được à?”
Cô ta bĩu môi lắc đầu: “Nhưng em muốn lén lén nói riêng với chị cơ.”
Tôi liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái, rồi bước ra ngoài.
17
Biến cố xảy ra ngay lúc ấy.
Lâm Tang đẩy cửa một phòng khác.
Vài thanh niên xã hội bước lên.
“Chị Tang.”
Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức xoay người định rời đi.
Cô ta trực tiếp đẩy tôi xuống ghế sofa.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Lâm Tang thay đổi vẻ mặt, đứng giữa phòng, khoanh tay lạnh lùng.
Tôi bị hai cô gái cao lớn khoẻ mạnh giữ chặt hai bên, bắt đầu hoảng loạn.
“Cô muốn làm gì?!”
Lâm Tang nở một nụ cười lạnh lùng: “Muốn xé nát cái mặt mày ra.”
“Cô làm vậy là phạm pháp đấy!”
Giọng cô ta lãnh đạm: “Không sao, nhà tao có tiền.”
Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy tôi.
“Nhưng tôi và cô không oán không thù!”
Lâm Tang bỗng trở nên dữ tợn: “Mày có biết tao đã thích Kỷ Tinh Châu bao nhiêu năm rồi không?!”
Cô ta áp sát lại gần tôi, móng tay đỏ chót bóp lấy mặt tôi, trong mắt đầy căm hận: “Mười năm!”
“Năm đó tao vì anh ấy mà suýt chết, vậy mà anh ấy đến nhìn tao một cái cũng không!”
“Còn Trần Gia Yến nữa, rõ ràng đã hứa với tao là sẽ cướp mày đi, vậy mà cuối cùng lại buông tay!”
“Thẩm Ninh Du, mày dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà đàn ông đều quay quanh mày?!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com