Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay

Chương 9



Tôi vùng vẫy kịch liệt, nhưng không thể động đậy.

 

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả.

 

“Chị Tang, nhìn cái kiểu của nó là biết giả vờ ngây thơ rồi. Đàn ông toàn thích dạng này.”

 

“Đúng vậy. Dạo này lũ trà xanh toàn thích đóng vai vô tội.”

 

“Chị Tang, có cần dạy dỗ nó một trận không?”

 

...

 

Một cô gái tóc tết kiểu dreadlocks, tô son đen, ghé tai cô ta thì thầm một lúc, sau đó đưa cho cô ta một chiếc lọ đựng chất lỏng trong suốt.

 

Lâm Tang nhận lấy, nhếch môi cười: “Thẩm Ninh Du. Tao rất tò mò, nếu mày bị hủy hoại rồi, anh ấy còn có thích mày nữa không.”

 

Một luồng lạnh buốt bò dọc sống lưng tôi.

 

Tôi liều mạng vùng vẫy hòng thoát ra ngoài.

 

Nhưng lại bị người ta túm tóc kéo trở lại.

 

Tôi bị cưỡng ép mở miệng, ép phải nuốt thứ dung dịch không rõ nguồn gốc.

 

“Tao muốn xem thử, sau hôm nay cô còn quyến rũ được ai nữa không!”

 

18

Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ.

 

Âm thanh xung quanh dường như vang lên từ một nơi rất xa, như cách qua một lớp màn chắn, nghe không rõ ràng.

 

“Chị Tang, cô ta sẽ không c.h.ế.t chứ?”

 

“Không đâu. Cô ta chỉ sẽ trở nên ngoan ngoãn, để mặc người khác sai khiến thôi.”

 

“Đi tìm một thằng đàn ông tới. Không phải cô ta thích quyến rũ sao? Vậy thì cho cô ta toại nguyện.”

 

Một lúc sau.

 

Một gã đàn ông đầu hói, tai to, mặt bóng nhẫy cười nham nhở bước về phía tôi.

 

Bản năng của tôi muốn phản kháng, nhưng không hiểu sao, tôi bắt đầu tự mình cởi đồ.

 

Khi tên đàn ông đó chạm tay vào mặt tôi, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dày đạp tung cửa xông vào.

 

Cậu ấy có đôi mắt sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, mái tóc đen rũ xuống trán.

 

Một gương mặt quen thuộc đến nao lòng.

 

Tôi nhớ rõ, cậu ấy lúc cười rất đẹp.

 

Nhưng giờ phút này, giữa chân mày cậu ấy lại phủ đầy sát khí.

 

Cậu ấy túm lấy tên đàn ông bóng nhẫy kia như túm một con chó, ném sang một bên.

 

Từng cú đ.ấ.m từng cú đ.ấ.m giáng xuống người hắn.

 

Cảnh tượng cuối cùng trước khi tôi hôn mê là cậu ấy bước về phía tôi.

 

Rồi tôi ngất đi.

 

...

 

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

 

Kỷ Tinh Châu ngồi bên giường tôi.

 

Hiển nhiên là cậu ấy đã lâu không được ngủ ngon, sắc mặt vô cùng tiều tụy.

 

Nhìn thấy tôi tỉnh lại, khóe mắt đỏ lên: “Tỉnh rồi.”

 

Cổ họng tôi đau rát đến mức khản đặc.

 

Một cốc nước ấm được đưa đến trước mặt tôi: “Cậu vừa mới được rửa ruột, đừng nói gì cả.”

 

“Uống miếng nước đi.”

 

Tôi nhận lấy, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu ấy.

 

“À…”

 

Cậu ấy dường như đoán được tôi muốn hỏi gì: “Cậu bị bỏ thuốc. Xin lỗi, tớ đến muộn rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Tớ sẽ không tha thứ cho Lâm Tang.”

 

Kỷ Tinh Châu nghiêng người tới ôm lấy tôi: “Được. Tớ cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.”

 

19

 

Lâm Tang bị bắt rồi.

 

Tôi biết chuyện đó khi đang lướt diễn đàn trường.

 

#Hot Clip riêng tư của hoa khôi khoa Luật#

 

#Bề ngoài thuần khiết, sau lưng hoang dại, Thẩm Ninh Du#

 

#Người đẹp luật pháp trăng hoa lăng nhăng, Thẩm Ninh Du#

 

Tay tôi run lên, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

 

Từng dòng từng dòng lời lẽ bẩn thỉu nổ tung trước mắt tôi.

 

Chúng hóa thành từng nhát d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim tôi.

 

Kỷ Tinh Châu vẫn đang trên đường đến.

 

Cậu ấy đã nhắn cho tôi rất nhiều tin.

 

Cậu ấy bảo tôi đừng xem nữa.

 

Cậu ấy nói cậu đang tìm người xử lý rồi.

 

Cậu ấy nói lần này nhất định sẽ không để ai tổn thương tôi thêm nữa.

 

Tôi nhìn những tấm ảnh không thể chấp nhận nổi.

 

Gào lên một tiếng, không chịu nổi mà ném điện thoại xuống đất.

 

Cả phòng bệnh lặng như tờ.

 

Bất chợt.

 

“Ninh Du.”

 

Trần Gia Yến không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, trong mắt đầy tơ máu.

 

Tôi theo phản xạ hỏi: “Cậu đến làm gì?”

 

Cậu ta bước nhanh đến trước mặt tôi: “Cậu có thể tha thứ cho Lâm Tang không?”

 

“Cô ấy chỉ là nhất thời hồ đồ, đi sai đường thôi.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Cô ấy trước đây không phải như vậy.”

 

“Cậu tha thứ cho cô ấy được không?”

 

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc đang sụp đổ, lắc đầu điên cuồng: “Tớ tuyệt đối không tha thứ!”

 

Cậu ta bất ngờ túm lấy vai tôi: “Nếu cô ấy bị ngồi tù, cuộc đời cô ấy coi như hủy hoại rồi.”

 

“Tớ đồng ý với cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho cô ấy, tớ sẽ cưới cậu.”

 

“Được không?”

 

Cảm xúc của tôi cuối cùng cũng bùng nổ, dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra:

 

“Trần Gia Yến! Cậu có biết cô ta đã làm gì không?! Cậu còn mặt mũi để nói mấy lời đó sao?!”

 

“Đến giờ cô ta vẫn còn thuê người lên mạng đăng bài bôi nhọ tớ!”

 

“Còn cưới cậu là điều vinh quang lắm chắc?! Trước đây tớ thích cậu là do tớ không biết nhìn người!”

 

“Giờ tớ chỉ thấy cậu kinh tởm thôi! Cút đi!”

 

Cuối cùng, tôi ngồi sụp xuống đất.

 

Ôm lấy hai tay, âm thầm rơi nước mắt.

 

20

Kỷ Tinh Châu rầm một tiếng đạp tung cửa phòng bệnh:“Đệt, Trần Gia Yến, mày còn mặt mũi đến đây à.”

 

Cậu ấy ném cả hộp cơm đang cầm trong tay thẳng vào người Trần Gia Yến.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com