Lâm Uyển ngủ li bì đến tận ngày hôm sau mới tỉnh. Trần Ngọc cũng không nói cho nàng biết chuyện tối qua thế tử gia từng đến, chỉ bảo nàng uống say, rồi đã được đưa về nhà.
Lâm Uyển nghe xong, sắc mặt vẫn thản nhiên, tựa như chẳng nhớ gì.
Thân phụ nàng buôn bán vải vóc, còn nương nàng lại tinh thông thêu thùa. Từ nhỏ nàng đã không học gì khác, chỉ ngày ngày khổ luyện thêu thùa.
Nàng chưa từng nghĩ, thứ tưởng chừng tầm thường ấy lại trở thành chỗ dựa duy nhất cho bản thân. Quả nhiên, cha nương đã sớm tính toán cho nàng con đường sau này. Họ không hề mong nàng phú quý vinh hoa, chỉ mong nàng sống vì chính mình.
Thế mà nàng, lại vì Tiêu Cảnh Hành, phụ bạc tấm lòng cha nương.
Từ đó, nàng tự giam mình trong phòng, cắm cúi thêu một bức Bách Hoa đồ. Đã lâu không động đến loại phức tạp như thế, lúc đầu tay còn có chút vụng, nhưng khi tâm thần đã tĩnh lại, từng đường kim mũi chỉ liền trở nên thuần thục. Chỉ chốc lát, hết thảy phiền muộn cũng vứt ra sau đầu.
“tiểu thư…” – Trần Ngọc lo lắng, tìm được việc bản thân thích làm đương nhiên tốt, song cứ lao lực chẳng màng thân thể thế này, sợ là chẳng ổn.
Lâm Uyển chẳng hề để tâm, bận rộn như vậy lại khiến nàng thấy trọn vẹn.
Ba ngày sau, Bách Hoa đồ hoàn thành. Nàng vừa bước ra cửa, liền nghe tin Hoàng hậu triệu kiến vào cung.
Năm xưa thành thân cùng Tiêu Cảnh Hành, nàng từng theo lễ tiến cung bái kiến Hoàng hậu một lần. Nhưng nay đã đoạn tuyệt với phủ Tấn An hầu, sao Hoàng hậu lại muốn gặp nàng?
Không còn là thiếu phu nhân hầu phủ, nàng từ miệng thái giám cũng hỏi chẳng ra, chỉ đành theo chân tiến cung. Đến nơi mới biết, thì ra Hoàng hậu mở yến ở Ngự hoa viên.
Mà thân phận nàng hiện nay chỉ là dân thường, lẽ ra chẳng có tên trong danh sách khách mời.
“Lâm cô nương xin chờ ở đây, để nô tài vào bẩm báo Hoàng hậu nương nương.” – thái giám nói một tiếng rồi bỏ đi.
Nàng đứng xa xa nhìn, Hoàng hậu ngồi giữa một vòng vây quí nữ, quí phụ, mỗi người đều dung mạo tao nhã, dáng vẻ hào quý, mỉm cười nói chuyện, phong độ đoan trang.
Thái giám truyền lời, Hoàng hậu ngoảnh đầu nhìn, tay khẽ ra hiệu, cả đám người kia cũng theo ánh mắt cùng nhìn về phía nàng.
Ngày thường Lâm Uyển ít giao du, lại thêm xuất thân hèn kém, nên ngoài vài dịp bắt buộc, những vị quí phụ ấy chưa từng tiếp xúc nhiều. Đám quí nữ trẻ tuổi lại càng khinh thường, chẳng buồn cùng nàng xuất hiện chung chỗ.
“Người đó là ai?” – có kẻ thầm kinh ngạc. Nữ tử bên kia nhan sắc xuất chúng, mới xuất hiện đã áp đảo toàn bộ quí nữ nơi đây. Chẳng lẽ Kim Lăng lại có dung nhan tuyệt sắc đến vậy?
Có người nhận ra nàng, thì thầm đôi câu, lập tức thân phận cũng lộ ra.
Mọi người đều rất bất ngờ. Nghe đâu vị tiền thiếu phu nhân phủ Tiêu gia kia vốn chỉ là thôn phụ tầm thường, nào ngờ lại có vẻ đẹp này?
Nhưng rồi bọn họ lại khẽ cười lạnh. Dù có đẹp như tiên, thì giờ chẳng phải cũng chỉ là “hạ đường thê” hay sao?
Một kẻ thất sủng, còn dám vác mặt tới nơi này!
Ánh mắt chung quanh dần đổi thành châm chọc. Khi còn mang danh thiếu phu nhân hầu phủ, họ còn chẳng xem trọng nàng, nay đã mất cả thân phận ấy, trong mắt họ, sự thấp kém càng bày rõ.
Lâm Uyển không hề bận tâm. Ngày trước vì phải giữ thể diện, nàng còn che giấu tâm tư, lúc nào cũng lo sợ bất an. Giờ đây, giả vờ cũng chẳng ích chi. Nàng chỉ là kẻ dân thường, trước mặt thiên gia, cứ việc cung kính như thế là đủ.
Nghĩ vậy, trong lòng ngược lại thấy an ổn.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” – nàng quỳ xuống hành lễ. Y phục, trang sức nàng đều giản đơn, trông hết sức lạc lõng giữa khung cảnh xa hoa.
“Miễn lễ.” – Hoàng hậu khẽ đáp. So với đám quí phụ y phục lộng lẫy, dáng vẻ Lâm Uyển có phần đơn bạc, khiến bà không khỏi sinh lòng thương xót.
Bà vốn biết rõ chuyện Tiêu gia. Tiêu Cảnh Hành cũng là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên. Năm xưa Tiêu gia lụn bại, hắn chịu đủ chèn ép, bị thân thích phản bội. Khi ấy, kề bên hắn chỉ có một tiểu cô nương gầy yếu nhút nhát.
Hoàng hậu vẫn còn nhớ, tiểu cô nương đó lúc nào cũng cúi đầu, nhưng hễ ngẩng lên, đôi mắt lại đầy ắp hình bóng thiếu niên băng lãnh kia.
Đáng tiếc, từ thanh mai trúc mã đến hôm nay, lại thành cục diện này.
Hoàng hậu ngẫm lại, bất giác liên tưởng đến chính mình. Bà mười sáu tuổi gả vào cung, từ khi Hoàng đế còn là thân vương đã ở cạnh. Đến nay tuổi sắc tàn phai, phi tần trẻ đẹp lại lớp lớp tiến cung. Người thì kiều mỵ, kẻ thì hồn nhiên. Nhưng nào ai biết, năm xưa bà cũng từng là hoa dung ấy?
Nam nhân vốn luôn thích cái mới, chịu khổ chỉ có nữ tử si tình mà thôi.
Bởi thế, bà lại càng hiểu được quyết tâm hòa ly của Lâm Uyển. Nhưng hiểu thì hiểu, vẫn thấy nàng quá dại. Hòa ly lúc này chẳng phải trúng ý kẻ khác sao? Bằng chứng là, vừa nghe Hoàng thượng muốn chọn thê cho Tiêu Cảnh Hành, bao nhiêu quí nữ liền chen nhau dâng tới. Chờ hắn thành thân, bi thương trọn vẹn chỉ còn lại mình nàng.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu càng thêm cảm thán đồng cảnh.
Lâm Uyển cảm nhận ánh mắt Hoàng hậu, thấy bà không có ý làm khó, trong lòng mới nhẹ nhõm. Nhưng kế bên, Lệ Quí phi lại hừ khẽ một tiếng:
“Lâm cô nương dù gì cũng từng xuất thân từ phủ Tấn An hầu, sao lại chẳng biết lễ nghi? Hôm nay Hoàng hậu nương nương mở yến, ngươi lại chẳng ăn vận hoa phục, cũng chẳng mang châu ngọc, chẳng lẽ coi thường nương nương?”
Chưa để nàng đáp, Lệ Quí phi lại cười nhạo:
“Cũng phải thôi, rời khỏi hầu phủ, chẳng còn chỗ dựa, hẳn cuộc sống chẳng dễ dàng nữa nhỉ?”
Lâm Uyển cúi đầu, đang tính toán nên đáp ra sao, thì Hoàng hậu đã nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là Lệ Quí phi, chính là nàng xin bản cung triệu ngươi vào.”
Lệ Quí phi hiện là sủng phi đắc thế nhất hậu cung, chưa đến một năm đã thăng Quí phi, lại vừa sinh lục hoàng tử, càng thêm vinh sủng.
“Tham kiến Quí phi nương nương.” – Lâm Uyển bình tĩnh hành lễ, rồi quay sang Hoàng hậu:
“Dân phụ vào cung vội vàng, chưa kịp thay y phục. Huống chi dân phụ chỉ là thường dân, nào dám so với chư vị quí nhân, chỉ có thể mặc thường y, lễ nghi sơ sót, kính mong Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Nói thế tức là chỉ nhận lỗi với Hoàng hậu. Ý tứ đã rõ: hậu cung chi chủ là Hoàng hậu, Hoàng hậu chưa nói gì, thì kẻ khác chớ lên tiếng.
“Không biết thì không có tội. Là bản cung vội vã nghe lời Quí phi triệu ngươi, chẳng trách ngươi. Đã đến rồi, cứ ở lại đi, cũng chẳng cần câu nệ lễ nghi, bản cung sẽ không trách.” – Hoàng hậu vừa mở miệng đã ra tay che chở.
Lâm Uyển dĩ nhiên hiểu, vẫn cung kính tạ ân, rồi lui sang một bên.
Lệ Quí phi hậm hực, trừng mắt liếc nàng. Vốn muốn lợi dụng cơ hội sỉ nhục Lâm Uyển để lấy lòng Tiêu gia, bèn cười nhạt, giọng đầy ý khiêu khích:
“Lâm… cô nương đã tới, lát nữa liền thay Hoàng hậu nương nương chọn cho thế tử Tấn An hầu một hiền thê thích hợp, thế nào?”
Lâm Uyển thoáng sững, ngoài ra chẳng lộ sắc thái gì. Điều này khiến đám kẻ chờ xem kịch có chút hụt hẫng.
Hoàng hậu nhíu mày. Bắt nàng – vị tiền thê – đi chọn kế thất cho Tiêu Cảnh Hành, chẳng phải đổ thêm muối vào vết thương sao? Bà vốn đã thấy Hoàng thượng quá vội khi vừa hòa ly đã tính chuyện tân hôn, song Hoàng mệnh khó trái. Nếu sớm biết Lệ Quí phi mưu tính trò này, bà tuyệt chẳng cho gọi Lâm Uyển vào cung.
“Lệ Quí phi nói chí phải,” – có kẻ lập tức phụ họa – “Nếu Lâm cô nương hiểu được sở thích của thế tử, sao bao năm rồi chẳng được hắn để mắt, cuối cùng còn thành kẻ bị bỏ rơi?”
Lời ấy là đ.â.m thẳng vào mặt. Chung quanh rộ lên tiếng cười.
Hoàng hậu định ngăn lại, Lệ Quí phi đã chen lời:
“Không biết cũng chẳng sao. Nhìn Lâm cô nương, chí ít chúng ta biết rõ thế tử không thích loại nào, chẳng phải vậy sao?”
Đám người giả vờ ngộ ra, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Đủ rồi, tiệc sắp khai, mọi người vào chỗ ngồi đi.” – Hoàng hậu chủ động giảng hòa, đang cân nhắc nên để Lâm Uyển ngồi đâu, thì Hứa Hàm đã đứng ra:
“Nương nương, thần nữ cùng Lâm cô nương quen biết, để nàng ngồi với thần nữ là được.”
Lâm Uyển khẽ cười, nàng với Hứa Hàm chưa từng gặp, mà cũng được gọi là “quen biết”.
Chẳng qua Hứa Hàm chính là tiểu thư Tể tướng phủ – người từng cùng Tiêu Cảnh Hành trao thi từ ở tiết Thưởng hoa. Quả nhiên khí độ cao nhã, thanh tao như lan.
Hoàng hậu gật đầu, Hứa Hàm liền tiến tới, mỉm cười dẫn đường:
“Lâm cô nương, mời.”
Không phẩm cấp, Lâm Uyển chỉ có thể ngồi ở cuối bàn yến. Vừa yên vị, liền có thái giám cao giọng xướng: Hoàng thượng giá lâm.
Hoàng đế xuất hiện, sau lưng theo vài người. Lâm Uyển ngẩng mắt, lập tức thấy Tiêu Cảnh Hành.
Hắn mặc y phục đen thẫm, dung mạo tĩnh lặng nghiêm túc, mái tóc đen buộc bằng ngọc quan. Đi trong hàng ngũ hoàng tử, chẳng kém phần tôn quý.
Không ít quí nữ len lén dõi theo hắn.
Lâm Uyển lại chau mày. Hôm nay vốn là yến tiệc vì hắn mà mở, vậy mà dáng vẻ hắn lại lạnh lùng ngạo mạn, y phục cũng chẳng hợp lắm. Nếu là trước kia, hẳn nàng sẽ thay hắn chuẩn bị chỉnh tề chu đáo…
Nghĩ đến đó, nàng tự giễu cười khẽ. Nếu nàng còn ở bên, sao lại có bữa yến hôm nay? Hắn hẳn cũng chẳng ngờ, từ chuyện ăn mặc đến chọn thê, giờ đều có kẻ muốn mời nàng thay hắn quyết đoán.
Trong lúc nàng suy nghĩ, Tiêu Cảnh Hành đã đi ngang qua bên nàng. Hắn rõ ràng nhìn thấy, chỉ hơi khựng bước, rồi lập tức bỏ đi.
Không khí quanh thân hắn càng thêm băng lãnh, khiến ai cũng e dè không dám lại gần.
Mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ. Hoàng đế xem chừng tâm tình rất tốt, suốt đường nói chuyện với Tiêu Cảnh Hành, nét mặt mang ý cười. Tiêu Cảnh Hành chỉ thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt nhiều lần đảo qua bàn tiệc.
Tiệc bắt đầu, vài vị quí nữ trẻ lần lượt biểu diễn tài nghệ. Có người rõ ràng được Hoàng thượng ngấm ngầm ưu ái cho Tiêu Cảnh Hành, liền khen ngợi không ngớt. Hoàng hậu thì hờ hững phụ họa vài câu.
Riêng Lệ Quí phi, nói năng phóng túng, khéo chiều ý Hoàng thượng. Cứ hễ Hoàng thượng vừa gật, nàng liền hết lời tán dương, khiến Hoàng thượng hết sức hài lòng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hứa Hàm bước lên, đề thơ một bài. Thơ hay, chữ đẹp, lập tức được tán thưởng vang cả sảnh.
Dù chẳng thể bộc lộ tình ý công khai như lần trước, nhưng ý thơ dành cho Tiêu Cảnh Hành, ai nghe cũng rõ.
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy Hứa tiểu thư và Tiêu thế tử thật xứng đôi. Vừa môn đăng hộ đối, lại nam thanh nữ tú, đúng là thiên tác chi hợp.” – Lệ Quí phi ghé vào bên Hoàng thượng, giọng ngọt ngào tâng bốc.
Hoàng đế cười gật đầu.
“Vị Hứa tiểu thư này tài hoa xuất chúng, so với một số thôn phụ xuất thân không rõ ràng nào đó, quả là hơn xa. Chi bằng Hoàng thượng tứ hôn, thành toàn mối duyên tốt đẹp này?” – Lệ Quí phi vừa nói, vừa cố tình liếc về phía Hoàng hậu, giọng đầy thách thức.