Cửa phòng bị đẩy tung ra. Trong gian bao rộng lớn, một bàn rượu thịt vẫn còn bày biện. Dưới đất ngổn ngang mấy vò rượu đã đổ. Tựa sát bên Lâm Uyển là Lý Dung Dung – nữ nhi của Binh bộ Thượng thư vừa mới điều về Kim Lăng. Hai người đều đã say lử, ngả nghiêng dựa vào nhau.
Trần Ngọc ngồi phía bên kia nàng, cạnh đó có hai a hoàn hầu hạ. Đám Tiết Thiếu Đức thì uống ngã lăn, đều nằm gục ở đầu bàn bên kia.
Tiêu Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa chân đá văng Tiết Thiếu Đức đang chắn trước lối đi, rồi đi thẳng về phía Lâm Uyển.
“Cái tên tiểu tử nào dám quấy rầy gia gia?” – Tiết Thiếu Đức mơ màng mắng một tiếng, mắt say lờ đờ liếc ra cửa – “Hừ, đồ cháu…”
“Ngươi chưa có thê tử thì lấy đâu ra cháu? Toàn nói khoác!” – một gã bạn rượu chồm dậy, nện cho hắn một cú.
“Tiêu Cảnh Hành chính là cháu ta!” – Tiết Thiếu Đức chỉ thẳng vào hắn, ngón tay dí xuống: – “Đồ chỉ biết bắt nạt nữ nhân, hạng cháu bất hiếu !”
“Cái gì? Ai cơ? Tiêu Cảnh Hành?” – mấy gã công tử ngó ra cửa, vừa nhìn rõ mặt người liền hốt hoảng đến tỉnh cả rượu! Dù tuổi tác không hơn bao nhiêu, nhưng Tiêu Cảnh Hành khác hẳn đám công tử ăn chơi này: hắn có quân công thật sự, lại là người được Hoàng thượng trọng dụng. Bọn họ nào dám đắc tội!
Chỉ riêng Tiết Thiếu Đức là rượu vào gan thêm lớn, xông thẳng lên chửi:
“Tiêu Cảnh Hành, ngươi là đồ phụ bạc! Bao năm nay chỉ biết ức h.i.ế.p Uyển tỷ của ta…”
Tiêu Cảnh Hành hất tay một cái, hắn đã loạng choạng suýt ngã. Đám bạn rượu vội nhào tới, tay chân lộn xộn đè hắn xuống, rối rít cười làm lành:
“Thế tử gia, hắn say rồi, chỉ hồ ngôn loạn ngữ, xin ngài đừng chấp nhặt…”
Tiêu Cảnh Hành lạnh lùng quét mắt qua, không buồn đáp, liền đi tới trước mặt Lâm Uyển.
“Thế tử gia…” – Trần Ngọc cũng hơi e sợ khí thế của hắn, vô thức dịch người sang bên nhường chỗ.
Tiêu Cảnh Hành cúi xuống, trực tiếp bế Lâm Uyển lên, chẳng liếc ai lấy một lần, xoay người rời đi.
Lúc này Trần Ngọc mới bừng tỉnh, dặn dò a hoàn của Lý Dung Dung vài câu rồi vội vàng chạy theo.
Ngoài cửa, Liễu Y Y đứng lặng. Nàng vốn đi báo tin cho Tiêu Cảnh Hành, chẳng qua muốn thử xem hắn phản ứng thế nào – sẽ tức giận, sẽ oán hận, rồi mặc kệ Lâm Uyển… Nhưng giờ thì nàng đã rõ cả.
Hắn rõ ràng là lo cho lâm uyển.
Trong thoáng chốc, Liễu Y Y lại thấy thương hại Tiêu Cảnh Hành. Người không nhìn thấu lòng mình mới thật sự đáng thương.
“Thế tử gia, ngài định đưa cô nương ấy đi đâu?” – Trần Ngọc đuổi kịp, thấy hắn chẳng để tâm, chỉ có thể gấp gáp gọi với theo: – “Cô nương ấy đã nói, dù thế nào cũng không trở về hầu phủ nữa! Hiện giờ hai người đã hòa ly rồi, ngài như vậy… sẽ hại thanh danh của nàng!”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiêu Cảnh Hành bước chân chợt khựng lại, lúc này mới sực nhớ hai chữ “hòa ly”. Lần đầu tiên hắn thấy lòng mình vừa bất lực vừa sợ hãi.
Thứ hắn vốn không chịu thừa nhận, trong mắt người ngoài lại đã là sự thật không thể thay đổi.
Hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang ngủ say trong lòng. Gò má nàng ửng hồng, vô thức dựa vào n.g.ự.c hắn, miệng thì thầm, còn khẽ cọ đầu tìm chỗ thoải mái hơn.
Cả người hắn bỗng cứng đờ, không dám động đậy.
Hắn hiếm khi gần nàng đến thế, mới biết thì ra nàng cũng có lúc yếu mềm như vậy. Không, hắn từng thấy rồi – thân thể mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, hơi thở ấm nóng… Nhưng hắn chưa từng cho phép mình sa vào.
Giờ thì hối hận. Nhất là khi vừa nghe thấy những lời nàng nói. Nàng từng nói nàng rất yêu hắn.
Thế nhưng… nàng cũng vừa nói, nàng không còn thích hắn nữa.
Ngực hắn nhói lên, bàn tay siết nàng càng thêm chặt. Không, hắn sẽ không buông tay. Cũng không cho phép nàng… không thích hắn.
Trần Ngọc vội gọi người đ.á.n.h xe tới, cố lấy dũng khí thưa:
“Thuộc hạ sẽ đưa cô nương về, thế tử gia không cần lo…”
Tiêu Cảnh Hành lại chẳng có ý định giao nàng cho ai, mà ôm nàng bước lên xe thẳng. Trần Ngọc sốt ruột giậm chân, Chu Chiêu Dũ bên cạnh khuyên:
“Yên tâm đi, A Cảnh biết chừng mực.”
Nàng mới tạm an lòng, chẳng kịp hành lễ đã vội vã theo lên xe, giục xa phu đưa xe về hẻm Lãnh Hoài.
Trên xe, Lâm Uyển vẫn tựa trong n.g.ự.c hắn. Trần Ngọc thấy không ổn, mấy lần muốn mở miệng khuyên, song vừa chạm phải ánh mắt lạnh buốt của hắn thì lại im bặt.
“Chuyện gì đã xảy ra hôm nay?” – thanh âm Tiêu Cảnh Hành không rõ vui giận.
Nghĩ đến việc cô nương say rượu còn buột miệng nói linh tinh, Trần Ngọc thoáng run, đành nhỏ giọng:
“Vốn cô nương có chuyện muốn nhờ Tiết đại thiếu gia giúp, mấy công tử kia lại cố tình làm khó, sau đó cô nương và Lý tiểu thư mới cùng họ đấu rượu…”
“Đấu rượu?” – hắn cau mày, nàng uống giỏi vậy sao?
“… Và đã thắng.”
Trần Ngọc không dám nói nhiều. Lúc ấy tình thế thật sự khó coi, ngoài Tiết Thiếu Đức thì những kẻ khác đều có ý trêu ghẹo. Nàng còn nghĩ cô nương sẽ tức giận bỏ đi, ai ngờ gặp Lý tiểu thư, hai người lại ép mấy gã công tử kia uống đến gục. Thậm chí còn bắt phải gọi “tỷ”.
Sau đó hai người vẫn uống tiếp, nàng khuyên mãi cũng không được. Cũng vì có Lý tiểu thư, tiểu thư mới thổ lộ tâm sự, không ngờ bị thế tử gia nghe thấy.
Thế tử gia… sẽ giận chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Ngọc len lén nhìn hắn, rồi dè dặt nói:
“Thế tử gia, tiểu thư chỉ là lâu ngày gặp lại bằng hữu cũ mới buột miệng tâm sự, xin ngài đừng bận lòng…”
Tiêu Cảnh Hành nhớ lại – Lý Dung Dung là một trong số ít bạn hữu của Lâm Uyển khi nàng vào Tiêu phủ, cũng là người duy nhất không coi thường xuất thân của nàng. Sau này phụ thân nàng nhậm chức nơi khác, hai người mới mất liên lạc. Giờ ông ta thăng làm Thượng thư, nên cả nhà về lại Kim Lăng.
Nhưng hắn quan tâm lại không phải chuyện này. Hắn hỏi:
“Nàng tìm Tiết Thiếu Đức để làm gì?”
“Cái này…” – Trần Ngọc khó xử, song dưới ánh mắt bức bách của hắn, chỉ đành khai:
Tiểu thư muốn mua cửa hiệu làm ăn.”
Bàn tay ôm Lâm Uyển của hắn thoáng siết chặt. Bàn chuyện, uống rượu, vui chơi… Đó chính là cuộc sống của nàng giờ ư? Không có hắn, nàng lại sống tự tại như vậy sao?
Trần Ngọc cũng không rõ tại sao, chỉ cảm thấy không khí trong xe càng lúc càng nặng nề, như mưa giông sắp ập đến. Nhưng chờ mãi, Tiêu Cảnh Hành cũng không hỏi thêm nữa.
Về đến nhà, Trần Ngọc ngỡ hắn sẽ đi, ai ngờ hắn ôm nàng thẳng vào trong, đặt lên giường, còn đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi ngây người bên cạnh.
Trần Ngọc tiến thoái lưỡng nan, đành đi nấu bát canh giải tửu mang vào.
“Thế tử gia, phải cho tiểu thư uống, nếu không mai sẽ đau đầu.” – ý tứ của nàng rõ ràng: thế tử gia, ngài nên đi thôi.
Ai ngờ hắn lại đưa tay:
“Để ta.”
Trần Ngọc chỉ có thể đưa bát cho hắn, thầm nghĩ – trước đây còn là phu thê, đều là Lâm Uyển hầu hạ hắn; giờ đã chẳng còn là phu thê, ngược lại nàng mới có phúc phận này.
Tiêu Cảnh Hành nhận lấy bát, nhưng không biết bắt đầu thế nào. Trần Ngọc bèn đỡ nàng:
“tiểu thư, tỉnh dậy uống chút canh…”
Lâm Uyển cau mày gạt tay nàng ra, xoay người chui vào gối. Trần Ngọc lúng túng định khuyên nữa thì bị Tiêu Cảnh Hành lạnh giọng:
“Ngươi ra ngoài.”
“Vâng.” – Trần Ngọc lui ra, chợt nhận ra đây chẳng phải hầu phủ, nàng cũng không phải nô tỳ, sao lại nghe lời dễ dàng thế? Bất giác tự tát một cái, thầm mắng: cái thói nô tài đáng chết!
Tiêu Cảnh Hành ngồi xuống mép giường, ôm nàng tựa vào ngực, khẽ dỗ:
“Uống canh đi, uống xong sẽ dễ chịu hơn.”
“Không uống, khó uống c.h.ế.t đi được!” – Lâm Uyển hất tay, bị hắn giữ chặt, giọng hắn lạnh xuống:
“Phải uống.”
“Ngươi sao lại hung hăng thế? Y hệt cái tên Tiêu Cảnh Hành kia, vừa ghét vừa bá đạo, lại lạnh lùng vô tình!”
Nước canh nóng hắt cả lên tay hắn, bỏng rát, hắn cũng mặc. Chỉ luống cuống lẩm bẩm:
“Đúng, là ta không tốt…”
“Tiêu Cảnh Hành…” – nàng nhắm nghiền mắt, nước mắt lăn dài. Bao ngày qua nàng vẫn kìm nén, giả vờ thản nhiên. Nhưng chính nàng biết, vết thương chôn sâu bao năm, một khi xé ra thì đau đớn đến nhường nào. –
“Không cần Tiêu Cảnh Hành…”
“Được, không cần…” – hắn không uống canh, mà thấy cổ họng đắng chát vô cùng.
“Thế tử gia…” – Trần Ngọc lắng nghe động tĩnh bên trong, khẽ gọi.
Tiêu Cảnh Hành đặt bát xuống, lặng lẽ đứng lên.
Hắn đảo mắt nhìn quanh. Gian phòng này bày biện khác hẳn Thanh Hoan viện xưa kia, không có đồ quý giá lạnh lẽo. Dù đơn sơ nhưng lại ấm áp, khắp nơi đều mang hơi thở của nàng.
Hắn biết rõ, nơi này là tâm huyết nàng tự sắp xếp. Nàng thích nơi này, thích cái chỗ không có hắn.
“Chăm sóc nàng cho tốt.” – hắn chỉ dặn một câu, không đợi Trần Ngọc đáp, đã quay người đi.
Trần Ngọc đứng ở cửa nhìn bóng lưng hắn, lần đầu tiên cảm thấy vị thế tử gia vốn cao cao tại thượng kia, nay lại cô quạnh đáng thương đến vậy.
Tiêu Cảnh Hành vừa bước ra khỏi hẻm Lãnh Hoài, trời đã đổ mưa. Cuối thu, mưa rơi lạnh buốt thấm vào da thịt. Nhưng hắn chẳng thấy lạnh, chỉ lặng lẽ bước đi trong mưa.
Giọt mưa rơi lộp độp, từng chút từng chút như đ.á.n.h tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn.
Từ trước tới nay hắn vẫn không tin Lâm Uyển sẽ rời xa mình. Trong lòng vẫn giữ chút ảo tưởng: cho dù nàng bỏ đi, chẳng mấy chốc rồi cũng sẽ trở về. Nhưng đến giờ hắn mới nhận ra, nàng thực sự… đã rời bỏ hắn.
Nàng sẽ có cuộc sống riêng, sẽ có bằng hữu riêng. Còn hắn… sẽ hoàn toàn mất nàng.
Hắn ôm lấy ngực, cảm thấy cơn đau lan dần khắp cơ thể.