Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 27



Lý Dung Dung trong lòng thấp thỏm, lo Tạ Thiếu Đức sẽ làm loạn, định mở miệng ngăn cản, nào ngờ hắn lại cho nàng một ánh mắt, ý bảo yên tâm.

Rõ ràng biết hắn từ trước đến nay chẳng đáng tin, mà lần này nàng lại bất giác tin hắn mấy phần. Quả thật quỷ quái!

Tạ Thiếu Đức thở mạnh, cất giọng vang dội:

“Ta cùng Lâm huynh tình sâu nghĩa nặng, nay không đòi lại công đạo cho huynh ấy thì lòng này sao yên ổn?!”

Lý Dung Dung thầm nghiến răng: Tin ngươi cái quỷ!

Tên công tử ăn chơi thứ hai lập tức phụ họa:

“Đúng thế! Lâm huynh vốn thân thể yếu nhược, từ nhỏ đã phải tẩm bổ. Người ta nói hắn sống không quá hai mươi, nào ngờ các ngươi Lý gia còn ép thành thân, lại đúng lúc hắn ái mộ nhị tiểu thư nhà các ngươi. Một khi xúc động, mới mười chín tuổi đã bỏ mạng rồi!”

Mọi người nghe liền ngẩn ngơ, hóa ra bọn họ đang nói tới vị hôn phu yểu mệnh của Lý Dung Dung – đại công tử Lâm Nhạc ở Liễu Châu. Ý trong lời kia rõ ràng muốn ám chỉ: Lý gia sợ đại tiểu thư gả không được, nên nóng lòng ép nàng cùng một kẻ đoản mệnh định thân, kết quả hại người c.h.ế.t sớm.

Tên công tử thứ ba lại giả bộ khóc tang:

“Lâm huynh ta tốt biết bao, chỉ là đôi mắt hồ đồ. Tình cờ gặp nhị tiểu thư một lần, liền động tình si. Nào ngờ động một cái tâm, liền vạn kiếp bất phục, người thương không cưới được, lại bị ép cưới người khác. Không c.h.ế.t mới lạ!”

Chúng nhân ồ lên. Có người ngờ vực hỏi:

“Khoan đã, vậy chẳng lẽ Lâm công tử thật lòng thích nhị tiểu thư?”

“Chứ còn sao nữa!” tên thứ ba gật đầu: “Hắn còn tưởng hai bên tình ý tương thông, nào ngờ si tâm một mảnh, hóa thành sai lầm. Hối hận chẳng kịp!”

Có kẻ chép miệng:

“Vậy thì sao lại thành hôn với đại tiểu thư? Hơn nữa, thân thể Lâm công tử vốn bệnh tật, Lý phủ sao lại bằng lòng?”

Tên công tử thứ tư liền kết luận:

“Rõ ràng là: hắn cùng nhị tiểu thư vốn tình sâu, nhưng do bệnh tật, Lý gia để đại tiểu thư thay vào. Sau khi định thân, hắn đau khổ, bệnh phát mà chết. Đại tiểu thư liền mang tiếng khắc phu!”

Đám đông bừng tỉnh. Hóa ra là như thế! Một kẻ vốn đoản mệnh, đại tiểu thư chỉ là xui xẻo, còn dì kế Dư thị lại là kẻ đưa nàng vào hố lửa.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dư thị cùng Lý Ngọc Như đều mang mấy phần kiêng kị, sợ chọc phải hổ dữ.

“Các ngươi nói bậy! Ta đâu quen Lâm Nhạc nào, rõ ràng hắn là vị hôn phu của Lý Dung Dung, là bị nàng ta khắc chết!” Lý Ngọc Như rốt cuộc chịu không nổi, thất thanh phủ nhận.

Tạ Thiếu Đức nhớ lời Lâm Uyển dặn, rằng nếu nàng kia biết dừng tay thì thôi, còn nếu tiếp tục vu hãm thì tuyệt chẳng dung. Thấy nàng ta bịa đặt trắng trợn, lửa giận trong lòng hắn lập tức bốc cao.

“Nghe nói trước khi định thân, Lâm huynh đã từng dâng tặng không ít lễ vật cho nhị tiểu thư. Lâm gia vốn Liễu Châu đệ nhất phú hộ, lễ vật đều là trân bảo, điều này tra một cái là biết.” Hắn đảo mắt, dừng lại nơi cổ tay Ngọc Như, nhếch môi: “Chiếc vòng kia… Ta nhớ rõ là di vật của mẫu thân Lâm huynh, nay lại nằm nơi tay ngươi, thật đúng là tình thâm nghĩa trọng a!”

Ngọc Như cả kinh, vội vàng giấu vòng vào tay áo. Hành động kia trong mắt mọi người chẳng khác nào thừa nhận.

“Vòng này… là chúng ta mua!” Dư thị vội vàng chống chế.

Tạ Thiếu Đức lạnh lùng cười:

“Hai mươi vạn lượng bạc một đôi vòng, với thanh danh thanh liêm của Lý đại nhân, chỉ sợ các ngươi mua không nổi!”

Mặt Dư thị trắng bệch.

Hắn lại tiến thêm một bước, giọng rắn rỏi:

“Ta còn nghe Lâm huynh than rằng, đối tượng ban đầu vốn là nhị tiểu thư. Chính ngươi bịa chuyện nhị tiểu thư bẩm sinh hàn chứng, chẳng thể sinh nở, nên mới đổi sang đại tiểu thư. Ngươi rõ ràng cố ý đẩy đại tiểu thư vào hố lửa! Nếu Lâm huynh còn sống, một lòng vẫn nhớ thương nhị tiểu thư, đại tiểu thư cũng chẳng sống yên. Còn nếu hắn chết, đại tiểu thư liền mang tiếng khắc phu. Hừ, tất cả đều là tính toán độc ác của ngươi!”

“Ngươi nói láo! Đều là láo hết!” Lý Ngọc Như hoảng loạn, ngã rạp trong lòng Dư thị.

Tạ Thiếu Đức ghé sát, âm trầm nói:

“Lâm huynh từng báo mộng cho ta, nói còn đang đợi ngươi tại đình giữa hồ ngoại thành, chờ ngươi cùng ngắm tuyết… Nhị tiểu thư, ngươi quên rồi sao?”

Ngọc Như lập tức trừng lớn hai mắt, thét một tiếng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lý Dung Dung đến giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn. Hôn sự năm đó vốn do phụ thân quyết định, sau lưng có Dư thị giở trò cũng chẳng lạ. Nàng chỉ không ngờ, Lâm Nhạc cùng Ngọc Như lại có tư tình.

Nàng từng cho rằng hôn phu c.h.ế.t yểu chỉ do số phận mình không may. Nào ngờ tất cả đều là âm mưu.

Bi phẫn, đau khổ, nghẹn nghẹn tràn ngập trong lòng, nàng gần như không thở nổi.

Dư thị vội dìu Ngọc Như rời đi, đám đông cũng giải tán. Chỉ có Trưởng công chúa ban cho nàng lời khen cùng thưởng vật, nàng gắng gượng mỉm cười, mà trong lòng nặng như đá.

Bốn tên công tử ăn chơi tụ lại sau lưng, vừa đi vừa xô Tạ Thiếu Đức lên phía trước:

“Đi đi, mau an ủi người ta!”

“An… an ủi gì cơ?!” Hắn còn đang lẩm bẩm xem có chỗ nào chưa tròn, nào ngờ bị xô ra, vội vàng lắp bắp: “Ta… ta hôm nay cũng đâu phải vì nàng ra mặt!”

Ba tên kia trong lòng: Tin ngươi cái quỷ!

Lý Dung Dung đã nhìn thấy bọn họ, Tạ Thiếu Đức đành cứng đầu bước tới, vụng về nói:

“Cái đó… ngươi chớ quá thương tâm. Hay là… ta bảo người đi dằn mặt dì kế cùng muội muội ngươi một trận?”

“Ngươi… ngươi đ.á.n.h nữ nhân?”

“Không không!” hắn hốt hoảng xua tay, vội đẩy sang cho ba tên phía sau: “Ta không động thủ, để bọn họ đánh!”

Lý Dung Dung: …

Nàng lắc đầu, giọng nghẹn:

“Không cần. Hôm nay có thể rửa sạch thanh danh, ta đã mãn nguyện. Chỉ mong về sau họ đừng phạm đến ta cùng nương ta nữa, ta cũng chẳng muốn so đo. Nhưng… ngươi sao biết chuyện của Lâm Nhạc? Thật thân quen ư? Ngay cả chuyện báo mộng cũng bịa được, cảm tình này sâu đậm lắm đấy!”

Tạ Thiếu Đức gãi đầu, ngượng nghịu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta bịa thôi! Ta nào từng đến Liễu Châu, làm sao quen hắn! Tất cả đều do Uyển tỷ nhờ người điều tra, ta chỉ là thấy không thuận mắt dì kế cùng muội muội ngươi giả dối, nên mới dọa họ một phen. Thật đó, ta không phải vì ai ra mặt, chỉ là thấy chuyện bất bình thì rút đao trợ thôi!”

Lý Dung Dung mắt đỏ hoe, quay đầu giấu lệ, nhẹ giọng:

“Đa tạ…”

“Không… không cần tạ. Ta cũng chẳng làm gì…” Hắn ngượng ngập quay đi, song trong lòng lại hơi đắc ý.

“Đồ ngốc!”

“Hả? Sao lại mắng ta?”

“Ta muốn mắng thì mắng đấy!”

“…”

Lý Dung Dung vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đồ ngốc, đầu gỗ, Tạ mập lùn…” nhưng khóe môi lại khẽ nhếch, nở một nụ cười.

Nhờ sự cổ vũ của nàng, Cẩm Tú Các vang danh khắp nơi. Các tiểu thư quý nữ nô nức tìm tới, ai cũng muốn đặt một chiếc váy giống hệt.

Song Lâm Uyển sớm nói rõ, loại váy này mỗi tháng chỉ làm một chiếc. Chúng tiểu thư thất vọng, chỉ đành chọn y phục khác. Nào ngờ vừa nhìn liền kinh ngạc: kiểu dáng mới lạ, từng đường thêu tinh xảo, chẳng hề kém cạnh Minh Nguyệt Phường.

Quả đúng như dự liệu, Minh Nguyệt Phường rầm rộ được một hồi rồi tàn, chỉ còn bình thường. Thêu pháp Lâm thị tuy tinh mỹ, song lặp đi lặp lại, chẳng phải ai cũng hợp. Ngược lại, Cẩm Tú Các kịp thời tung kiểu mới, khách hàng liền ùn ùn kéo đến.

Trong Minh Nguyệt Phường, Lâm Nguyệt Dung lo lắng nhìn bộ dáng giận dữ của Tô Dao. Thường ngày nàng ta ngây thơ khả ái, nhưng một khi giận lên lại độc lệ khôn lường.

Chỉ thấy nàng ta cầm kéo xé nát một tấm gấm thượng hạng. Đó là Nguyệt Hoa sa, mỗi tấm giá mười lượng bạc, vậy mà bị cắt nát tanh bành.

“Dao Dao, ngươi đừng giận nữa. Hay là tới xem Tiểu Thạch Tử mới làm xong váy…”

Trong phòng, Lâm Tuấn Lôi bày một chiếc váy vàng nhạt rộng tay lưu tiên. Vải vóc cùng đường kim đều tinh xảo, song chẳng sánh được với chiếc váy Lâm Uyển làm.

“Đồ phế vật! Các ngươi đều là đồ phế vật! Truyền nhân Lâm thị mà ngay cả Lâm Uyển cũng chẳng bằng! Giữ các ngươi có ích gì?!”

Nàng xé nát chiếc váy, giá áo đổ ầm ầm, dọa Lâm Tuấn Lôi khóc òa. Lâm Nguyệt Dung vội kéo hắn vào trong dỗ dành mãi mới yên.

Tuấn Lôi vốn dại khờ từ nhỏ, chỉ có thiên phú thêu thùa. Nhưng có tài năng cũng chỉ đủ làm kiểu dáng phổ thông, muốn hắn sáng tạo thì không thể.

Đợi nàng ra, Tô Dao đã bình tĩnh lại, đổi sắc mặt, nhỏ nhẹ:

“Tiểu Thạch Tử không sao chứ? Vừa rồi ta không cố ý, chỉ là giận chính mình vô dụng. Các ngươi đừng để trong lòng.”

Rồi nàng lại rơi lệ:

“Ngươi cũng biết, ta chẳng cam tâm… Rõ ràng ta với Cảnh Hành ca ca tình ý song phương, thế mà bên ngoài lại nói ta không bằng Lâm Uyển. Ta còn mặt mũi gì gả cho chàng? Huống chi, Lâm Uyển đã bị chàng hưu bỏ, nay lại rầm rộ xuất hiện, chẳng phải muốn phá chúng ta sao? Một bên không chịu buông, một bên lại kết giao Tạ công tử, còn gần gũi cả Lăng thiếu đông gia…”

Lâm Nguyệt Dung nghe nhắc đến Lâm Uyển cùng Lăng Hoài Cẩn thì oán độc trong mắt càng sâu. Lăng thiếu gia vốn có ý thoái hôn, năm xưa chuyện kia một khi lộ ra, hôn sự cũng khó thành. Sự tồn tại của Lâm Uyển quả thật là uy hiếp!

“Dao Dao, ngươi có chủ ý gì, ta đều nghe theo!”

Tô Dao mỉm cười, nói ngay:

“Nghe nói Lăng phu nhân đối với ngươi rất vừa ý, nếu ngươi cầu bà ấy, tất bà ấy sẽ giúp.”

Lâm Nguyệt Dung nghĩ đến dáng vẻ tinh minh của Lăng phu nhân, lắc đầu:

“Không được, bà ấy đâu nghe ta.”

Tô Dao lạnh giọng:

“Ngươi quên ngươi dựa vào đâu mới đứng vững ở Kim Lăng rồi sao? Nếu giờ về Thanh Hà, ngươi còn có cơ hội vào cửa Lăng gia không?”

“Nhưng mà…”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Không lâu nữa, Hồng Vũ lâu mở hoa khôi đại hội. Ta chỉ muốn mượn cơ hội đó khiến Hồng Vũ lâu hợp tác với Minh Nguyệt Phường. Chỉ cần việc buôn bán tốt, Lăng Hoài Cẩn mới coi trọng ngươi, đúng không?”

Vừa nhắc đến Lăng Hoài Cẩn, Lâm Nguyệt Dung liền d.a.o động.

Ngày hôm sau, nàng tiến vào Lăng phủ, bầu bạn cùng Lăng phu nhân trò chuyện, thuận miệng nhắc đến buôn bán của Minh Nguyệt Phường, lại cố ý dẫn tới đối diện là Cẩm Tú Các.

“Bá mẫu cũng biết, thêu pháp Tiểu Thạch Tử trong tộc vốn bậc nhất bậc nhì, sao có thể kém Cẩm Tú Các? Nếu không phải… nếu không phải…”

“Có lời thì cứ nói thẳng.” Lăng phu nhân thản nhiên, sớm đoán được nàng muốn mình ra mặt.

Cũng bởi nàng ta tâm tư đơn giản, dễ điều khiển, nên bà vẫn còn hài lòng với hôn sự này.

Lâm Nguyệt Dung c.ắ.n môi, nhỏ giọng:

“Bá mẫu không biết, Cẩm Tú Các kia vốn là do Lăng ca ca xuất tiền mở đó!”

Nàng đem chuyện Lâm Uyển thêm mắm dặm muối kể lại, lại cố ý dẫn dụ để Lăng phu nhân nghĩ theo hướng xấu: rằng Lăng Hoài Cẩn bị nhan sắc Lâm Uyển mê hoặc, nên mới giúp đỡ nàng.

Trong mắt Lăng phu nhân, lang nhi bà vốn luôn tinh minh, chưa từng làm chuyện lỗ vốn. Nay lại ra tay giúp một nữ nhân xa lạ, quả thực bất thường!

Thấy sắc mặt Lăng phu nhân sa sầm, Lâm Nguyệt Dung lại thêm dầu vào lửa:

“Lăng ca ca còn nói sẽ hủy hôn, rằng chàng chỉ cưới người mình yêu, bất chấp ai phản đối…”

“Ha, hắn dám?!” Lăng phu nhân cười lạnh, ánh mắt lóe hàn quang:

“Con nha đầu Lâm Uyển kia, ta vốn tưởng là kẻ tính tình thẳng thắn, hóa ra thủ đoạn cũng chẳng ít đâu!”