Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 28



Sau khi kéo được Lăng phu nhân về phe mình, Lâm Nguyệt Dung nhân cơ hội đưa ra đề nghị để Hồng Vũ lâu và Minh Nguyệt Phường hợp tác.

Lăng phu nhân vốn đang muốn nhân dịp này đè ép Lâm Uyển một phen, liền đích thân phân phó cho quản sự của Hồng Vũ lâu – Thanh nương tử – nghe theo sự sắp xếp của Lâm Nguyệt Dung.

Thanh nương tử là một nhân vật lợi hại, nhiều năm qua thay Lăng phu nhân quản lý Hồng Vũ lâu đâu ra đó. Thật ra, so với Minh Nguyệt Phường, nàng ta vẫn xem trọng Cẩm Tú Các hơn. Nhưng lệnh của Lăng phu nhân đã xuống, nàng tất nhiên chỉ có thể vâng theo.

Lâm Nguyệt Dung vừa mới bố trí xong, Thanh nương tử liền cho các cô nương của Hồng Vũ lâu thay toàn bộ y phục mới do Minh Nguyệt Phường đưa đến. Theo lẽ thường, bộ y phục đẹp nhất hẳn phải dành cho hoa khôi mặc. Thế nhưng theo lệnh của Tô Dao, y phục gửi đến lại cố tình thiếu phần của Liễu Y Y.

Liễu Y Y đã ba năm liên tục đoạt ngôi hoa khôi, năm nay vốn cũng có hy vọng rất lớn. Nhưng khán giả vốn thích mới lạ, thứ đẹp đẽ dẫu có xem nhiều cũng thành nhàm chán. Nếu các tân nhân biểu hiện tốt hơn, địa vị Liễu Y Y e rằng khó giữ nổi.

Huống chi nàng là kỹ nữ thanh quan, chỉ bán nghệ không bán thân. Một khi không thể dựa vào tài nghệ giữ khách, thì ở Hồng Vũ lâu cũng chẳng đứng vững được nữa.

“Vì sao nàng không có y phục mới nhỉ?” Vài tân cô nương len lén nhìn về phía Liễu Y Y, thì thầm: “Quả nhiên mất đi quý nhân chống lưng thì địa vị không còn như trước rồi.”

“Quý nhân? Ý ngươi là vị Thế tử phủ Tấn An Hầu sao?” Có người cười nhạo: “Đừng nhắc nữa, ai cũng tưởng nàng có thể vào cửa nhà Tiêu gia, nào ngờ Thế tử đã hòa ly, căn bản không cần nàng!”

“Ngươi nói thế là phải, nếu Thế tử thật lòng coi trọng nàng thì từ sớm đã rước vào cửa, đâu cần chờ đến tận bây giờ? Lại còn mơ mộng được làm chính thất, chẳng phải là chuyện cười hay sao?”

“Đúng đúng! Ấy, các ngươi nghe chưa, lần này toàn bộ y phục đều do Minh Nguyệt Phường cung cấp. Ngoài huynh muội Lâm thị ở Thanh Hà, chủ nhân đứng sau Minh Nguyệt Phường còn có vị Tô tiểu thư. Các ngươi biết rồi đấy, Tô tiểu thư chính là người ở trong lòng thế tử Tiêu gia!”

“Khó trách Minh Nguyệt Phường không thèm đưa y phục cho một số người. Đáng đời!”

Trong Hồng Vũ lâu vốn chẳng thiếu kẻ đố kỵ Liễu Y Y, nay thấy nàng gặp khó thì kẻ cười nhạo tự nhiên càng nhiều. Thanh nương tử dù trong lòng xem trọng Liễu Y Y, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời mua vài bộ thường phục cho nàng mặc, tất nhiên chẳng thể so với những vũ y tinh chế của Minh Nguyệt Phường.

Hơn nữa, y phục của Minh Nguyệt Phường đưa tới vốn đã muộn, mà cuộc thi hoa khôi lại chỉ còn ba ngày. Muốn làm một bộ vũ y tinh xảo và tập luyện kịp thời, quả thật chẳng còn thời gian.

“Thật tức c.h.ế.t đi được!” Tỳ nữ Bích Thảo của Liễu Y Y lục lọi ra vài bộ váy áo năm trước. Bộ đẹp thì đã bị người lấy mất, còn lại ba bốn bộ có thể mặc ra ngoài thì bị kẻ nào đó cố tình giặt hỏng, đến nỗi chẳng thể mặc. “Bọn họ rõ ràng bắt nạt Y Y cô nương hiền lành! Để ta đi tìm Thanh nương tử lý luận!”

“Thôi thôi, tìm nàng ta cũng vô ích.” Liễu Y Y khẽ an ủi, rồi sai Bích Thảo ra ngoài mua vải. Nàng còn dặn thêm: “Đừng tới Minh Nguyệt Phường.”

“Biết rồi, ta tới Cẩm Tú Các!” Nhắc tới đây, mắt Bích Thảo bỗng sáng lên: “Cô nương vốn thích đồ của Cẩm Tú Các, chi bằng thử xem ở đó có sẵn vũ y nào hợp chăng?”

Liễu Y Y lắc đầu. Vũ y biểu diễn khác hẳn với thường phục, mấy cửa tiệm bình thường căn bản không có. Cho dù có, e cũng chẳng vừa người.

Bích Thảo đành nghe lệnh. May sao đến Cẩm Tú Các lại gặp đúng lúc Lâm Uyển đang ở đó. Thấy nàng mua toàn lụa mỏng và gấm vóc, Lâm Uyển bèn nhiệt tình giới thiệu thêm vài loại vải tốt, lại còn đặc biệt chỉ dẫn màu sắc phối hợp thế nào để nổi bật nhất.

“Lâm chưởng quỹ thật tốt quá! Chẳng trách tiểu thư nhà ta luôn bảo đến chỗ ngươi mua đồ. Ngươi so với người của Minh Nguyệt Phường tốt hơn nhiều!”

“Chuyện gì thế? Minh Nguyệt Phường không phải chịu trách nhiệm cung cấp y phục cho Hồng Vũ lâu sao?” Thật ra Lâm Uyển sớm đoán ra Bích Thảo là người của Liễu Y Y. Lúc Minh Nguyệt Phường mới khai trương, sinh ý của Cẩm Tú Các rớt thảm, khách khứa đều chạy sang bên kia, chỉ có tiểu nha đầu này vài ngày lại ghé mua một đống lớn. Lâm Uyển nhờ Tiết Thiếu Đức hỏi thăm, mới biết Liễu Y Y vẫn âm thầm nâng đỡ Cẩm Tú Các.

Bích Thảo tuổi nhỏ, chẳng biết giữa hai người có bao nhiêu khúc mắc, liền tuôn một tràng bất bình, còn thổ lộ cô nương nhà mình hiện giờ chẳng ai thương, ai cũng muốn chà đạp.

“Y Y cô nương vốn là người tốt, chưa bao giờ nghĩ trèo cao. Nàng ngày ngày chuyên tâm học đàn múa, nào có rảnh mà mơ mộng thế tử hay vương gia gì!”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Ngọc hơi biến, bởi ấn tượng nàng ta dành cho Liễu Y Y vốn chẳng tốt.

Ngược lại Lâm Uyển chẳng để bụng. Ở chốn hồng trần, nữ tử muốn tìm chỗ dựa cũng là lẽ thường. Nếu không vì thế đạo hà khắc với nữ nhân, thì với tài nghệ của Liễu Y Y, nàng cũng đâu đến nỗi lâm vào cảnh này.

“Nếu các ngươi chịu tin ta, vũ y của cô nương cứ giao cho ta, trong hai ngày ta bảo đảm may xong. Được chứ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Thật sao?” Bích Thảo mừng rỡ. Vốn định lấy y phục cũ sửa tạm, nay Lâm Uyển chịu giúp, chẳng phải tốt hơn nhiều? Nàng đã tận mắt thấy Cẩm Tú Các làm ra bao y phục tuyệt mỹ, nếu Y Y cô nương mặc lên, nhất định sẽ áp đảo tất cả.

Bích Thảo không chút do dự gật đầu. Lâm Uyển lại nói:

“Không chỉ vũ y của cô nương, mà cả y phục của nhóm vũ cơ phụ họa, ta cũng sẽ cho thợ trong tiệm gấp rút may kịp. Như vậy cô nương khỏi phải lo lắng nữa.”

“Hay quá!” Bích Thảo hí hửng trở về báo tin. Liễu Y Y cũng ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy hợp tình, liền gật đầu.

Khác với Tô Dao lòng dạ hẹp hòi, Lâm Uyển vốn không phải kẻ nhỏ nhen. Tuy đôi bên từng có khúc mắc, song được quen biết nàng cũng là may mắn.

Đến ngày áp chót cuộc thi hoa khôi, Lâm Uyển mang toàn bộ y phục đến Hồng Vũ lâu. Nàng còn đích thân giúp Liễu Y Y thử váy áo, điều chỉnh lại cách trang điểm sao cho hài hòa.

Liễu Y Y khoác lên liền giật mình kinh ngạc. Bộ vũ y tinh mỹ phức tạp, từ khâu thiết kế đến khi thành hình chắc chắn đã tốn không ít tâm sức. Nàng cảm kích tận đáy lòng, còn mời Lâm Uyển xem buổi tổng duyệt.

Không ngờ, vừa bước ra đã chạm mặt Lăng phu nhân, bên cạnh là Lâm Nguyệt Dung, mà còn có cả Lăng Hoài Cẩn đi cùng.

Lâm Uyển vốn định tránh đi, sợ liên lụy đến Liễu Y Y, lại bị Lâm Nguyệt Dung chặn trước mặt:

“Ngươi sao lại ở đây?”

Lâm Uyển chẳng muốn dây dưa, nhưng Lâm Nguyệt Dung vẫn bám riết:

“Chẳng lẽ ngươi nghe Minh Nguyệt Phường phụ trách y phục cho hoa khôi đại hội nên cố ý tới phá rối?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Lâm Uyển dứt khoát vạch trần: “Nếu không phải Minh Nguyệt Phường cố tình không cung cấp y phục cho Y Y cô nương, thì nàng cũng chẳng cần nhờ Cẩm Tú Các. Với tài sắc của Y Y cô nương, được may váy áo cho nàng chính là vinh hạnh của ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lâm chưởng quỹ nói quá rồi.” Liễu Y Y thuận thế đáp: “Nếu không nhờ nàng cứu nguy, ta ngày mai hẳn phải mặc váy cũ lên sân khấu, làm mất thể diện Hồng Vũ lâu. Đó mới là đại sự.”

“Có chuyện gì?” Lăng Hoài Cẩn nhíu mày hỏi.

Lăng phu nhân cũng nhìn về phía Thanh nương tử.

Thanh nương tử tỏ vẻ cung kính:

“Phu nhân, thiếu đông gia, vốn y phục của hoa khôi đại hội là do Minh Nguyệt Phường toàn quyền phụ trách…”

Kỳ thật nàng ta biết rõ việc này không ổn, song vì thấy Lăng phu nhân cố ý nâng Lâm Nguyệt Dung, nên bèn thuận nước đẩy thuyền. Một mặt tránh chọc giận chủ nhân, mặt khác cũng muốn buông lỏng để Lâm Nguyệt Dung tự mắc sai lầm. Dù sao Hồng Vũ lâu là sản nghiệp trọng yếu của Lăng gia, chẳng thể giao cho kẻ tay mơ.

Quả nhiên, sắc mặt cả Lăng phu nhân lẫn Lăng Hoài Cẩn đều trầm hẳn. Nhất là Lăng Hoài Cẩn, trong mắt chàng, Lâm Nguyệt Dung muốn mượn Hồng Vũ lâu để làm thanh thế thì thôi đi, lại còn dám chèn ép hoa khôi trấn lầu, quả thật quá đáng!

Lăng phu nhân vốn có thể bao dung tâm tư riêng, nhưng nếu không đặt lợi ích của Hồng Vũ lâu lên hàng đầu thì không thể.

Chẳng ngờ Lâm Nguyệt Dung chẳng hề nhận ra, lại còn cười cợt:

“Chỉ là hoa khôi năm ngoái thôi mà, năm nay chưa chắc còn là nàng đâu!”

Sắc mặt Liễu Y Y chợt trắng bệch. Nếu năm nay mất danh hiệu, nàng tất sẽ bị ép tiếp khách. Nếu không muốn, chỉ còn cách bỏ hết gia sản chuộc thân. Nhưng ra khỏi Hồng Vũ lâu rồi, nàng có thể đi đâu?

“Ta tin năm nay Y Y cô nương vẫn có hy vọng lớn!” Lâm Uyển khẳng định, “Đặc biệt là khi nàng mặc vũ y của Cẩm Tú Các.”

Lăng Hoài Cẩn nghe nàng nói thế thì bật cười, Lăng phu nhân thoáng nhìn lang nhi, chỉ thấy chàng vội lấy tay che miệng, cố nén cười, rồi nghiêm nghị nói:

“Đã vậy, chi bằng cho hai phường tỉ thí một phen. Liễu cô nương đại diện Cẩm Tú Các, các cô nương khác đại diện Minh Nguyệt Phường. Nếu Liễu cô nương thắng, thì một năm tới toàn bộ y phục của Hồng Vũ lâu sẽ do Cẩm Tú Các phụ trách. Ngược lại, nếu Minh Nguyệt Phường thắng thì cũng thế. Các vị thấy sao?”

Mắt Lâm Uyển sáng rực, len lén hướng chàng gật đầu khen ngợi. Chiêu này vừa giúp Cẩm Tú Các giành sinh ý, vừa thuận tay chèn ép Minh Nguyệt Phường – đúng là “nước chảy về ruộng nhà mình”. Quả nhiên, thiếu gia Lăng gia là một kẻ lợi hại!

Lăng phu nhân vốn định phản đối, nhưng suy xét thấy đề nghị công bằng, lại có lợi cho Hồng Vũ lâu, cũng không tìm được lý do để ngăn.

Ngược lại, Lâm Nguyệt Dung chẳng biết nặng nhẹ, lập tức bật khóc la lối:

“Lăng ca ca, sao huynh có thể thiên vị Lâm Uyển? Sao lại đối xử với muội như thế?!”

Lâm Uyển chỉ khẽ mỉm cười, dìu Liễu Y Y cáo từ.

Lăng Hoài Cẩn cũng xoay người rời đi.

… Liệu có vì thế mà ảnh hưởng tâm tình chăng?

Ngày hôm sau, hoa khôi đại hội bắt đầu. Người đến xem náo nhiệt gấp bội những năm trước. Vốn thường chỉ toàn nam tử, nay vì có cuộc tỉ thí giữa Cẩm Tú Các và Minh Nguyệt Phường mà không ít nữ tử cũng đổ xô tới.

Trong đám đông, kẻ nhiều chuyện bắt đầu bàn tán về thân phận Lâm Uyển, cũng như mối dây dưa giữa Liễu Y Y và Tiêu Cảnh Hành.

“Ha, tình cũ tình mới cùng tụ lại một chỗ, chẳng sợ đ.á.n.h nhau hay sao?”

“Đâu có mới với cũ gì, cả hai đều là cũ cả, người mới chính là bên kia kìa!” Có kẻ chỉ thẳng về phía Tô Dao.

“Nghe nói thế tử Tiêu gia cũng tới. Các ngươi đoán xem, hắn là vì ai mà đến?”

“Còn phải đoán sao? Tất nhiên là vì Liễu cô nương. Điệu vũ của nàng động hồn như thế, nam nhân nào chẳng mê?”

“Ta lại thấy chưa chắc. Có thể hắn đi cùng Tô tiểu thư thì sao? Dù thế nào cũng chẳng phải tới vì người vợ cũ!”

“Các ngươi đã thích đoán vậy, chi bằng cá cược đi. Đánh cược xem tối nay thế tử trò chuyện với ai nhiều nhất, người đó coi như thắng!”

“Hay lắm, ta cược Liễu cô nương!”

“Ta cược Tô tiểu thư!”



Trong khi đám đông hò reo đặt cược, Tiêu Cảnh Hành lại lặng lẽ ngồi một mình nơi góc tối. Một thân hắc y, quanh người toát ra hàn khí lạnh lẽo, tựa như ngọn băng sơn khiến kẻ khác chẳng dám đến gần.

Tô Dao vốn định tiến đến, nhưng nghĩ tới những lời hắn từng nói, dù mặt dày cũng không dám tùy tiện bước lại.

Song nàng chẳng vội, bởi đêm nay nàng còn việc trọng yếu phải làm. Lâm Uyển, Liễu Y Y – hai nữ nhân kia, một người cũng đừng mong bình yên!