Sau Khi Hòa Ly, Nàng Quyết Tự Cường, Khiến Hắn Tâm Tư Khốn Quẫn

Chương 33



Giết người diệt khẩu

Lời nói của Tiêu Cảnh Hành vang vọng khắp đại đường, chấn động lòng người! Đúng vậy, nếu Lâm Uyển đã có phủ Tấn An Hầu làm chỗ dựa, nàng còn cần phải nương nhờ kẻ khác nữa sao?

Nhưng vấn đề ở chỗ—chẳng phải hai người bọn họ đã hòa ly rồi ư? Chẳng phải là quan hệ bất hòa, nước giếng không phạm nước sông, từ nay về sau không qua lại nữa sao?

Ngay cả Phủ Doãn đại nhân cũng ngẩn ra, ánh mắt qua lại quét giữa Tiêu Cảnh Hành cùng Lâm Uyển, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ hai người đã tái hợp? Nếu quả thật như vậy, thì thân phận của Lâm Uyển lập tức khác hẳn, vụ án này cũng đâu thể tùy tiện mà xét xử!

“Tiêu Thế tử… Lâm thị… hai người… các ngươi…” Phủ Doãn đại nhân cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng giọng điệu vẫn mang theo mấy phần tò mò, cẩn thận hỏi:

“Chẳng lẽ… hai người đã tái hợp rồi?”

“Triệu đại nhân, việc giữa dân phụ và Tiêu Thế tử vốn không liên quan tới vụ án này, cũng chẳng can hệ đến bất kỳ ai!” Lâm Uyển trấn tĩnh mở miệng, rõ ràng phủ nhận, song thái độ của nàng lại cho thấy, giữa nàng và Tiêu Cảnh Hành quả thực không hề có dây dưa.

Nhưng điều mà Phủ Doãn đại nhân nhìn tới, không phải là thái độ của Lâm Uyển, mà chính là thái độ của Tiêu Cảnh Hành—mà vị Thế tử gia này, rõ ràng là vì tiền thê mà tới!

Ông ta lập tức quyết định hồ đồ cho qua:

“Đã vậy, hẳn là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!”

Dù sao, nói trắng ra, đây cũng chỉ là chuyện nhà cửa. Nếu không phải họ Lâm kéo thêm tội danh đạo dụng thêu pháp và chèn ép thương hộ vào, lại thêm Tô gia chen miệng cầu xin, còn lén tống cho ông ta không ít chỗ tốt, thì ông ta đã chẳng thèm để tâm.

Giờ thì hay rồi—không chỉ có Ninh vương và Khang vương muốn nhúng tay, lại còn rước thêm sát tinh Tiêu Cảnh Hành này—ông ta biết tìm ai để khóc đây?

Lúc này, trên công đường, Khang vương nhếch môi cười lạnh:

“Hiểu lầm? Vậy số bạc lớn mà Lăng thiếu đông gia cho Lâm thị vay, các ngươi định giải thích thế nào?”

Phủ Doãn đại nhân đành cẩn trọng đáp:

“Chuyện ấy chi bằng để bọn họ tự giải quyết riêng. Dù sao Tiêu Thế tử cũng đã nói rồi, tất cả đều không có thật.”

“Đại nhân, vị Thế tử gia này cùng Lâm thị có quan hệ sâu xa, tự nhiên sẽ bênh vực cho nàng ta!” Tộc trưởng Lâm thị nghẹn đỏ mặt gân cổ nói:

“Chúng ta bất kể nàng ta phía sau có ai chống lưng, chỉ cần chứng cứ rõ ràng mà thôi!”

“Muốn chứng cứ ư? Có thừa!” Tiêu Cảnh Hành vừa dứt lời, thân binh lập tức áp giải mấy người vào công đường, lại dâng lên một xấp văn thư.

Trong đó ghi chép rõ ràng việc tộc nhân họ Lâm từng ngụy tạo giấy chứng tử cùng di chúc, lợi dụng những thứ ấy để chiếm đoạt tài sản mà song thân Lâm Uyển để lại.

Mấy người quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy, chính là những kẻ từng nhúng tay: có kẻ giả mạo chứng tử, có kẻ bắt chước bút tích phụ thân Lâm Uyển để lập di chúc, thậm chí có cả tộc nhân từng tham dự.

Tưởng rằng chuyện đã qua nhiều năm, không còn ai nhắc tới, chẳng ngờ đêm qua bọn họ lại bị người lôi thẳng từ giường lên, áp giải gấp rút về Kim Lăng.

Biết đụng phải kẻ không thể trêu vào, họ chỉ còn cách cúi đầu nhận tội.

Tộc trưởng Lâm thị mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy quỳ dưới đất.

Ngoại nhân nghe xong cũng đều khinh bỉ. Thì ra tộc Lâm chẳng những chiếm đoạt bạc của Lâm Uyển, lại còn giở thủ đoạn đê tiện, giờ thì rõ ràng, chuyện lôi nàng ra công đường cũng chẳng qua là để che giấu việc muốn nuốt trọn số bạc kia!

Lời bàn tán bắt đầu đổi chiều. Thậm chí, có kẻ nghe đến việc Lăng Hoài Cẩn cùng Lâm Uyển bị đồn tư tình, liền cười hề hề nói: “Nếu cha của Lâm Nguyệt Dung đã đoạt gia sản người ta, thì nàng ấy giành lại vị hôn phu cũng coi như công bằng thôi!”

Nghe những lời đó, sắc mặt Tiêu Cảnh Hành lập tức đen kịt, lạnh giọng quát:

“Lâm Uyển tuyệt đối không có tư tình cùng người khác!”

Đúng lúc này, Khang vương cười nhạt xen lời:

“Có hay không, chẳng phải Tiêu Thế tử nói là được. Có khi ngay cả ngươi cũng bị giấu trong bóng tối thì sao?”

Tiêu Cảnh Hành cau mày. Hắn vốn chỉ muốn đưa chứng cứ ra, cho thấy tộc Lâm tâm địa hiểm độc, lấy công đạo cho Lâm Uyển. Thế nhưng Khang vương lại cố ý xoáy sâu, hết lần này tới lần khác đem nàng và người khác buộc chung một chỗ.

Ánh mắt Khang vương lướt qua văn thư, hừ lạnh:

“Những chứng cứ này cùng lắm chỉ chứng minh bọn họ ngụy tạo giấy tờ, có ý đồ chiếm đoạt di sản, nhưng không thể thuyết minh rằng cuối cùng họ thực sự đã lấy bạc trong tay Lâm thị. Cũng chẳng đủ để giải thích, vì sao Lăng thiếu đông gia lại chịu cho nàng ta vay một khoản lớn như vậy!”

Lâm Uyển trong lòng phẫn nộ. Đường đường một vương gia, mà lại cũng học trò chơi ngụy biện? Nếu bọn họ đã tốn công làm giả di chúc, lại còn dựng cả chứng tử, chẳng lẽ chỉ để cho vui, chứ không phải vì bạc hay sao?

“Lâm thị, ngươi có bằng chứng sao? Nếu không…”

“Ta…”

“Ta có chứng cứ!”

Một giọng nói trong trẻo từ sau truyền tới.

Có người kêu lên:

“Lăng thiếu đông gia tới rồi!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn—quả nhiên là Lăng Hoài Cẩn. Đi bên cạnh hắn, chính là đương gia Lăng thị, Lăng Tu Đức!

“Thảo dân Lăng Tu Đức, tham kiến Phủ Doãn đại nhân.”

“Thảo dân Lăng Hoài Cẩn, tham kiến Phủ Doãn đại nhân. Nghe có kẻ vu cáo hãm hại, nên đặc biệt tới trình chứng cứ.”

Lăng thị vốn là hoàng thương, lên công đường cũng không cần quỳ.

Trong giây lát, từ Phủ Doãn đại nhân cho đến hai vị vương gia đều thoáng sững người.

Ngay cả Lâm Uyển cũng không kịp phản ứng, nàng chưa từng ngờ tới Lăng Hoài Cẩn lại mời cả phụ thân cùng ra mặt. Mà điều khiến nàng càng chấn động hơn—là tướng mạo Lăng Tu Đức, chẳng khác nào bản sao của Tiêu Hầu gia!

Chỉ khác, Tiêu Hầu gia khí chất ôn nhuận nho nhã, còn Lăng gia chủ thì tinh anh sắc bén, ánh mắt sắc sảo, rõ ràng là người từng lăn lộn trên thương trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay cả Tiêu Cảnh Hành cũng thoáng thất thần, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, lạnh lùng hừ một tiếng với Lăng Hoài Cẩn:

“Chuyện đã không còn, chẳng cần ngươi tới chứng minh!”

“Ta cố tình muốn chứng minh, liên can gì tới ngươi?” Lăng Hoài Cẩn khiêu khích đáp trả, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng.

Lâm Uyển vội ngăn giữa hai người, khom người cảm tạ:

“Đa tạ hai vị nghĩa khí ra mặt!”

Nàng hiểu, Lăng gia chịu bước lên công đường, tất nhiên không phải chuyện dễ dàng.

Lăng gia chủ chỉ khẽ gật đầu, còn Lăng Hoài Cẩn quay mặt đi, như thể không muốn tranh chấp thêm với Tiêu Cảnh Hành.

Phủ Doãn liền đem vụ án kể lại một lượt.

Lăng Hoài Cẩn lướt ánh mắt sắc bén qua đám tộc nhân họ Lâm, cười lạnh. Lâm Nguyệt Dung hoảng sợ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng.

“Ta cho nàng ta vay tiền, là bởi vốn dĩ Lăng thị nợ nàng. Còn hôn ước với Lâm Nguyệt Dung, vốn dĩ là do bọn họ dùng thủ đoạn ép buộc mà thành!”

Một lời như sấm sét giữa trời quang.

Lâm Nguyệt Dung cùng phụ thân nàng ta mặt mày cắt không còn giọt máu, như không dám tin, toàn bộ đều bị phơi bày!

Lăng Hoài Cẩn tiếp tục nói rành rẽ:

“Thuở trước, Lăng thị tiền trang bí mật sử dụng khoản bạc gửi của song thân Lâm Uyển. Đúng lúc đó, tộc nhân họ Lâm mang chứng tử và di chúc giả đến, lừa bịp lấy đi ba mươi vạn lượng bạc. Để giữ kín chuyện, bọn họ ép buộc ta cùng Lâm Nguyệt Dung đính hôn, lại hứa sẽ tiếp tục trả nốt bạc. Tất cả, đều là cưỡng ép, lừa gạt!”

Nghe xong, quần chúng ai nấy xôn xao, thở dài liên tục. Hóa ra bọn Lâm thị chẳng những đoạt gia sản người ta, lại còn ép gả, thực là mặt mũi ném hết!

Nhưng đồng thời, nhiều người cũng bắt đầu chỉ trích Lăng thị tiền trang. Tiền trang coi trọng nhất chính là chữ tín, vậy mà lại dám lén tiêu xài bạc gửi của khách, người ta còn dám ký thác sao?

Lăng thị phụ tử đối với phản ứng này sớm đã lường trước. Vốn dĩ Lăng Hoài Cẩn còn định giấu, song phụ thân hắn bảo: Sự sai lầm đã phạm thì phải gánh chịu, thà nhận lấy trách phạt, còn hơn cả đời bị kẻ khác khống chế.

Quả nhiên, nói ra, lòng ngược lại nhẹ nhõm không ít.

Nhờ vào lời chứng của Lăng thị phụ tử, Lâm Uyển đã rửa sạch hiềm nghi, còn khiến tộc Lâm thua lý hoàn toàn. Phủ Doãn đại nhân lập tức tuyên, tộc Lâm phải đem toàn bộ bạc trả lại, cả vốn lẫn lời. Thật đúng là tham thì thâm, trộm gà không được còn mất nắm thóc!

Vụ kiện rốt cuộc hạ màn. Lâm Uyển trong sạch, mà khí độ của nàng lại càng khiến người người bội phục. Nàng không chọn quay về làm thế tử phi, mà vẫn kiên định quản lý Cẩm Tú Các của riêng mình—hình tượng ấy khiến không ít nữ tử kinh thành bừng tỉnh, rằng nữ nhân cũng có thể sống một đời khác biệt!

Ngược lại, Minh Nguyệt Phường thanh danh rớt xuống đáy, nếu không thể gỡ gạc lại trong kỳ tuyển chọn cung cẩm tới, e rằng từ đây sẽ suy tàn.

“Thật hả giận! Ha ha, lần này chúng ta vừa thắng kiện, vừa lấy lại bạc, các ngươi chưa thấy bộ dạng mấy người họ Lâm khi nghe Phủ Doãn đại nhân ra lệnh đâu, mặt xám như tro!” Trần Ngọc không nén nổi cười to.

“Đúng vậy, chỉ cần đến kỳ thi cung cẩm nữa, đ.á.n.h bại bọn họ một lần nữa, coi như thật sự hả dạ!” Lý Dung Dung cũng reo hò.

“Nhỡ thua thì sao?” Tạ Thiếu Đức dè dặt hỏi.

“Ngươi cái đồ quạ đen, mở miệng toàn nói xui xẻo!” Lý Dung Dung liền đá cho một cước.

“Không đâu, tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không thua!” Tạ Thiếu Đức gãi đầu cười hì hì.

Bọn họ đang nói cười hân hoan, chợt có người hô lớn:

“Cháy rồi! Cháy rồi! Hướng hẻm Trầm Hương bốc lửa rồi!”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển và mọi người lập tức chạy ra, quả nhiên thấy phía đông ánh lửa ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Một dự cảm chẳng lành ập vào lòng nàng. Nơi ấy… chẳng phải là chỗ tộc Lâm tạm cư sao?

Lửa đã thiêu quá dữ, đến khi đội cứu hỏa dập tắt, cả căn viện gần như hóa thành tro. May mắn hỏa thế chưa lan sang chỗ khác, nhưng trong nhà… trừ đôi huynh muội Lâm Nguyệt Dung canh giữ Minh Nguyệt Phường, còn lại toàn bộ tộc nhân, không ai sống sót!

Lâm Nguyệt Dung khóc đến tê tâm liệt phế, thấy Lâm Uyển trong đám đông thì lập tức gào rống:

“Nhất định là ngươi! Là ngươi ra tay, phải không?! Ngươi độc ác đến vậy, muốn tận diệt cả tộc sao! Đừng quên, ngươi cũng mang họ Lâm, họ đều là thân nhân của ngươi! Lâm Uyển, ngươi thất đức thất nhân, nhất định c.h.ế.t không có chỗ chôn!”

Lâm Uyển lặng người nhìn t.h.i t.h.ể cháy đen từng cái bị khiêng ra, trong đầu trống rỗng. Dẫu nàng và họ không có tình cảm, nhưng đó vẫn là hơn mười mạng người… Cảnh tượng này khiến nàng run rẩy, gần như không thở nổi.

“Đừng nghe nàng nói bậy, Tiểu Uyển, chuyện này không liên quan tới ngươi!” Lý Dung Dung và những người khác vội chạy đến, hỏi thăm khắp nơi mới biết—ngọn lửa đã bùng hơn một canh giờ, khi đó những kẻ bên trong, không ai kịp thoát ra.

“Lâm Uyển!” Lâm Nguyệt Dung vẫn gào khản cả giọng:

“Ngươi giả vờ vô tội sao? Nếu không vì ngươi, cha ta cùng tộc nhân há có đến Kim Lăng? Há có phải hầu tòa? Giờ họ đều c.h.ế.t sạch, ngươi thỏa nguyện rồi chứ?!

Còn nữa, tối qua có kẻ lẻn vào phủ bắt cóc cha ta, để ngăn không cho ông ấy ra công đường. Giờ ông ấy đã chết, ngươi thử nghĩ xem—là ai làm?!”

Tim Lâm Uyển chấn động mạnh—có người từng bắt cóc tộc Lâm? Chẳng lẽ…

Nàng xoay người, vừa vặn thấy Tiêu Cảnh Hành bước đến.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nỗi ấm ức và sợ hãi trong lòng nàng như bùng nổ.

“Tiêu Cảnh Hành, là ngươi phải không?” Giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống không ngăn nổi.

“Tại sao? Sao ngươi có thể làm vậy! Ngươi sợ nếu tra ra, sẽ liên lụy đến Tô Dao, nên mới g.i.ế.c người diệt khẩu để bao che cho nàng ta, đúng không?!”