Trong xe, không khí có chút nặng nề. Vốn dĩ tính tình hoạt bát, miệng mồm líu lo chẳng biết buồn phiền là gì, lúc này trong lòng Trần Ngọc cũng dâng lên chút u sầu. Nàng nghĩ thầm: từ trước vì được ngoại tổ mẫu che chở, nàng đứng về phía lão phu nhân mà luôn cảm thấy lão phu nhân đối xử với tiểu thư thật tốt. Nhưng nay nghĩ lại, chính lão phu nhân giam hãm tiểu thư mấy năm trời, rồi thế tử lại làm tổn thương nàng đến vậy… Chẳng lẽ tiểu thư kiếp trước đã nợ nần gì họ ư?
“Tiểu Ngọc đang nghĩ gì thế?” Lâm Uyển khẽ cười, phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển sổ nhỏ, hứng thú mở ra, Lâm Uyển ta cái gì cũng chưa từng nếm qua, thực ra những chỗ ăn ngon, trò vui nào ta đều ghi chép cẩn thận cả rồi. Nay ta được rảnh thân, từng món, từng chỗ, ta nhất định phải đi thử cho bằng hết mới cam tâm!”
Trần Ngọc tò mò ghé lại nhìn, suýt nữa bật cười. Trời ạ, cả một quyển sổ chật kín chữ, nào là thiên thượng cư với món vịt quay trứ danh, từ ân tự với chay thiện, ngoại thành còn có suối nước nóng ở Chung Minh sơn, sơn trang tránh nóng trên Trần sơn; lại có đủ trò tiêu khiển: săn bắn, đua ngựa, du hồ, đua thuyền… Không chỉ Kim Lăng, ngay cả những sản vật phương xa cũng được nàng ghi vào cả.
Trần Ngọc không nhịn được lườm nàng một cái:
“tiểu thư thật là… trước đây trầm ổn nghiêm cẩn chẳng khác gì Phật sống, nay thoát khỏi lồng giam thì như chim xổ lồng. Nếu tiểu thư là thân nam tử, e rằng còn phong lưu hơn cả Kim Lăng tứ đại công tử bột rồi ấy chứ!”
“Ha ha, quá khen, quá khen!” Lâm Uyển phất tay cười sảng khoái. Đúng lúc xe ngựa dừng trước thiên thượng cư, nàng liền tung mình nhảy xuống, quay lại chìa tay về phía Trần Ngọc, ánh mắt sáng rực như trăng:
“Tiểu nương tử, xin mời xuống xe!”
Trần Ngọc đỏ mặt, nhưng vẫn vô thức đặt tay vào tay nàng, được dìu xuống xe. Người đi đường nhìn thấy một màn này, ai nấy đều hâm mộ:
“Ôi chao, vị tiểu lang quân kia thật tuấn mỹ, lại đối đãi ái nương tử của mình dịu dàng đến vậy! Nếu ta cũng có được phu quân như thế, c.h.ế.t cũng cam tâm!”
Trần Ngọc khẽ thở dài, giọng đầy tiếc nuối:
“Nếu tiểu thư quả thực là nam tử, trong Kim Lăng này chẳng biết phải phong quang tới mức nào!”
“Ngươi sai rồi.” Lâm Uyển nghiêng đầu, mắt long lanh ánh cười xen lẫn cứng cỏi:
“Dù không phải nam tử, ta cũng sẽ sống rạng rỡ!”
Trần Ngọc thoáng ngây dại. Lại nghe nàng tiếp lời:
“Đến lúc đó, tiểu Ngọc ngươi cứ theo bên ta, cùng ta ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ phú quý vinh hoa!”
“tiểu thư thật là… thật là đáng ghét!” Trần Ngọc thẹn đến giậm chân, che mặt bỏ đi trước. Lâm Uyển chỉ cười khẽ, sóng mắt như nước xuân.
Hai người sóng vai bước vào thiên thượng cư, chỉ tiếc hỏi thăm một phen, mới biết vịt quay nơi này là món hiếm, đã bán hết từ sớm.
Sắc mặt Lâm Uyển đen như mực, Trần Ngọc giật mình – nàng chưa từng thấy tiểu thư vì chuyện gì buồn bã. Ly hôn thế tử nàng không rơi lệ, rời khỏi Hầu phủ cũng không bi thương, mà nay chỉ vì một con vịt quay mà khổ sở đến vậy?
“Chỉ là một món ăn thôi mà, lần sau ta lại cùng tiểu thư tới, nơi này chẳng thiếu cao lương mỹ vị!” Trần Ngọc vội vàng an ủi, rồi bảo tiểu nhị mang mấy món danh tiếng lên bàn.
Có điều, chẳng ăn được vịt quay trong lòng ủ ê, những món thượng hạng bày ra trước mặt Lâm Uyển cũng thành nhạt nhẽo. Nàng thở dài:
“Thiên thượng cư danh xưng lừng lẫy, sao ngoài món vịt quay lại chẳng có chút mới mẻ nào, thực khiến người ta thất vọng.”
Trần Ngọc cười khổ:
“Chẳng lẽ còn có chỗ nào ngon hơn?”
Ánh mắt Lâm Uyển bừng sáng, lập tức kể:
“Có chứ, nhiều lắm! Như Bát hiệp cống ở đất Dự, năm xưa ta cùng cha nương đi qua từng ăn một lần, hương vị ấy… thật khiến người ta cả đời khó quên. Về sau, mỗi lần đi ngang, nương ta đều phải vòng đường ghé lại chỉ để được nếm thêm lần nữa. So với nó, những thứ ở đây thực chẳng đáng gì!”
Trần Ngọc bị nàng nói đến xiêu lòng. Không phải vì hình dung ra món ăn, mà vì thần sắc đắm say của nàng, hệt như đoá hoa xuân rực rỡ, khiến người nhìn cũng thấy đó là mỹ cảnh đáng thưởng thức.
Ngay khi ấy, bàn bên vang lên tiếng cười khẩy:
“Ối chao, trâu bay lên trời rồi! Biết vì sao không? Dưới đất có kẻ ra sức thổi đó thôi!”
Người nói chính là – Tiết Thiếu Đức, một trong tứ đại công tử bột Kim Lăng. Vốn ỷ phụ thân là Hộ bộ Thượng thư, lại cùng thiếu đông gia thiên thượng cư có chút thân tình, liền nhảy ra lên mặt hộ giá. Lời hắn thốt ra, người ngồi quanh đều cười ầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chưa thấy kiến thức nông cạn thế bao giờ! Trên trời bay kia rõ ràng là một con lừa, sao lại gọi là trâu? Vì sao à? Vì có kẻ dưới đất ngửa mặt ngốc nghếch nhìn, góp lại thành một bầy ngu lừa!”
Lời của Lâm Uyển vừa dứt, tiếng cười của mọi người tức khắc nghẹn lại.
“Ngươi mắng ta là lừa?!” Tiết Thiếu Đức giận đến bật dậy.
“Mắng ngươi thì sao!” Lâm Uyển khí thế chẳng hề nhường, lửa giận vì món vịt quay đã dồn cả lên người hắn. “Bát hiệp cống ngon thì ta nói ngon, ngươi chưa từng nếm mà đã nói bậy, vậy chẳng phải lừa mù sao? Nói cho ngươi hay, chớ nói đầu bếp đất Dự, ngay cả tay ta làm cũng hơn thứ gọi là món trứ danh nơi này!”
“Dám chê cười sinh ý của biểu huynh ta, coi ta không đ.á.n.h gãy răng ngươi thì thôi!” Tiết Thiếu Đức vốn đã chướng mắt dung nhan tuấn tú của nàng, liền vung nắm đ.ấ.m lao tới.
“tiểu thư cẩn thận!” Trần Ngọc thất kinh kêu.
Song Lâm Uyển chỉ hừ lạnh, bước ra đón:
“Thiên thượng cư xưng là tửu lâu bậc nhất, há lại để khách bị thân tộc ỷ thế h.i.ế.p người? Hôm nay ta muốn hỏi rõ, nơi đây là tửu lâu hay chốn thổ phỉ?”
Quả nhiên, Tiết Thiếu Đức vừa nghe thế liền khựng lại. Hắn không sợ gây sự, nhưng nếu khiến thanh danh thiên thượng cư tổn hại, sợ biểu huynh hắn cũng chẳng tha.
Đúng lúc ấy, Triệu Thành – đại chưởng trù thiên thượng cư bước ra, dung mạo trẻ trung mà tay đầy vết d.a.o cũ, nhìn đã biết kẻ chịu khó rèn luyện. Y không nhiều lời, chỉ ôn tồn:
“Nghe thương nhân đất Dự từng nhắc tới Bát hiệp cống, tiếc chưa từng thấy. Cô nương nếu thật có bản lĩnh, xin chỉ điểm một phen. Nếu cô nương chịu, tại hạ nguyện đích thân phá lệ làm cho cô nương một con vịt quay, để lấy lễ tạ ơn.”
Lâm Uyển nghe vậy, mắt sáng rỡ. Nàng vốn đang nhớ thương món vịt quay, nay đối phương thành khẩn như thế, há còn do dự?
“Được, vậy thì phiền Triệu đại chưởng trù!”
Nói rồi liền xắn tay áo đi theo vào hậu trù phòng.
Tiết Thiếu Đức lúc này mới chợt bừng tỉnh – thì ra nàng là nữ tử! Mỹ mạo thế này, nam tử sao có được? Nghĩ đến cảnh vừa rồi suýt hạ thủ, hắn bỗng mừng thầm, lăng xăng cũng chạy theo.
Khi thấy nàng lộ cổ tay trắng ngần, hắn nuốt khan một ngụm. Nhưng Lâm Uyển chẳng đoái hoài, chuyên tâm chỉ Triệu Thành xử lý thỏ.
Tiết Thiếu Đức không chịu bị lơ đẹp, bèn chộp lấy một con thỏ khác, gắng tỏ uy phong. Nào ngờ thỏ ta hung dữ, há miệng c.ắ.n ngay một phát, khiến hắn kêu rống, vội vàng ném ra.
“Đồ vô dụng, còn định thêm loạn sao?” Lâm Uyển lườm hắn, rồi chính tay bắt lấy bàn tay bị thương, dùng rượu mạnh rửa sạch vết cắn.
“Nhịn chút, đau thì đau, nhưng không rửa sạch, hậu hoạ vô cùng!”
Tiết Thiếu Đức tuy sợ đau từ nhỏ, nhưng mỹ nhân gần trong gang tấc, bàn tay mềm ấm cầm chặt lấy tay hắn, khiến hắn lâng lâng như say rượu:
“Nam tử hán đại trượng phu, đau có đáng gì! Cho dù c.ắ.n nát cả tay, ta cũng chẳng nhíu mày—”
Chưa dứt lời, tiếng gào rống t.h.ả.m thiết vang vọng khắp trù phòng, khiến ngoài đại đường kẻ ăn khách cũng phải ngẩng đầu ngó nghiêng.
“Không việc gì, g.i.ế.c lợn thôi!” Chưởng quỹ điềm nhiên bước ra ứng phó.
Trong hậu trù, Lâm Uyển mặt tỉnh bơ, vừa nhanh nhẹn băng bó, vừa dứt khoát:
“Được rồi, mấy ngày tới đừng dính nước, nghe rõ chưa?”
Tiết Thiếu Đức ôm tay run rẩy, trốn tít vào góc, vẻ mặt đáng thương như ch.ó con. Trong lòng u oán kêu rên – thỏ dữ, mỹ nhân cũng dữ, thực là ác mộng!
Hạt Dẻ Nhỏ